Kỷ niệm 75 năm ngày cưới, cụ ông dắt cụ bà về nơi họ từng thề nguyện bên nhau để kết hôn lần nữa
Jim Richardson, 95 tuổi và vợ Irene, 94 tuổi đến từ Lancashire đã phải lòng nhau sau một điệu nhảy tại lễ hội làng. Tình yêu sét đánh đã đến với họ. Ông yêu bà từ nụ cười, cử chi dịu dàng, còn bà phải lòng người thanh niên trẻ trung, điển trai và tràn đầy quyết đoán. Họ kết hôn từ ngày 12/4/1944, giữa thời bom đạn của Thế chiến II, khi cả hai chỉ vừa tròn 20.
Đến nay họ bên nhau hơn nửa đời người, cặp đôi đã nghỉ hưu, cả hai trước đây đều là nông dân và được biết đến là đôi vợ chồng sống thọ nhất ở Lancashire.
Jim luôn hối hận vì vào ngày cưới của mình ông đã không cảm ơn mẹ trong bài phát biểu của chú rể vì muốn nhanh chóng đi ra ngoài để hội họp bạn bè. Dù chuyện đó đã trải qua 75 năm nhưng Jim luôn day dứt, để an ủi ông mình, cháu gái Sandra Taylor đã lên kế hoạch cho một buổi lễ thề nguyện giúp ông có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Trong buổi lễ kỷ niệm ngày cưới của họ, cặp đôi ngồi và đứng ở những vị trí chính xác như lễ cưới cách đây 75 năm. Lễ cũng diễn ra lúc 2 giờ chiều đúng với thời gian họ từng cử hành hôn lễ.
Gia đình và bạn bè cũng tập trung tại nhà thờ CE ở Lancashire để chung vui cùng cặp đôi. 4 đứa con của họ cùng cháu ngoại, cháu nội cũng có mặt trong buổi lễ.
Jim đã cầu hôn Irene khi họ cùng đạp xe đi dạo, khi dừng lại dưới một gốc cây lãng mạn, ông đã rút chiếc nhẫn và quỳ xuống mong nàng sẽ là một nửa của cuộc đời mình.
Vào ngày cưới năm 1944, Irene và Jim đã phải lái xe đến một tiệm chụp ảnh để lưu lại khoảnh khắc kỷ niệm, sau đó họ mới quay lại dự tiệc buffet và tiệc chiêu đãi tối với trà và bánh.
Tiệc cưới của họ không có sơn hào hải vị, cũng không giàu sang như mơ, đám cưới được hàng xóm giúp đỡ rất nhiều, trong đó một người họ hàng còn mang một con cá hồi bắt được từ sông để tặng họ.
Để lễ cưới lần 2 được trọn vẹn, Sandra đã thêm đoạn ông cảm ơn người mẹ quá cố vào lời phát biểu, điều mà ông mình đã không làm được cách đây 75 năm:
Tôi đã đưa những dòng cảm ơn mẹ của ông vào lời thề nguyện vì tất cả những gì bà đã làm cho ông khi bà còn sống.
Irene cũng chọn bài thánh ca nổi tiếng All Thing Bright and Beautiful để phát trong buổi lễ, trong khi Jim mong muốn được nắm tay bà đi ra khỏi nhà thờ như ngày họ vừa mới về chung một nhà.
Jim và Irene bày tỏ rằng mình rất hạnh phúc bởi những lời chúc phúc của mọi người dù cuộc hôn nhân của họ đã kéo dài và trải qua rất nhiều thăng trầm.
Khi mới kết hôn, họ đã xây một ngôi nhà tại Plane Tree Farm vào năm 1947 và ở đó cho đến năm 1963. Sau đó, họ chuyển đến Cross Hill Farm tại Treales và sống ở đó đến khi nghỉ hưu vào năm 1970.
Sau khi nghỉ hưu, hai vợ chồng chuyển đến một ngôi nhà gỗ ở St Michael, nơi họ hiện đang sống.
Sandra thường kể về ông bà với đôi mắt ngưỡng mộ và tự hào:
Họ yêu nhau rất nhiều, họ có thể trò chuyện về mọi thứ với nhau. Tôi nghĩ đó là do thói quen.
Cũng có thể tình yêu đã giúp họ sống thọ và khoẻ mạnh. Họ cũng khẳng định rằng chẳng có bí quyết nào cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc, lâu dài, chỉ cần yêu thương nhau mỗi ngày thôi.
Sandra còn tiết lộ rằng mặc dù đã lớn tuổi nhưng ông bà sống rất độc lập và không thích nương nhờ con cháu:
Ông tôi vẫn lái xe. Tôi chỉ thường đưa ông đến siêu thị để mua sắm mỗi tuần một lần thôi. Tôi chỉ được phép làm vậy, họ rất độc lập.
Cô còn kể thêm rằng ông bà vẫn thường đến thăm khu vườn rộng của mình và trồng trọt một ít hoa, trái cây. Bà Irene là người cắm hoa rất đẹp, tài nghệ nướng bánh của bà thì không ai sánh bằng.
Tình yêu của họ chính là minh chứng cho sự vĩnh cửu vẫn tồn tại trong đời. Chỉ cần bạn tin tường và yêu thương nhau, mỗi ngày trôi qua sẽ là những ngày hạnh phúc nhất.
- 0
- 0Bình luận