logo-maybe-vn
Mở app
Cẩm Đình
Cẩm Đình2 năm trước
Reading

“Forget Me Not” - ý nghĩa của hoa lưu ly và một chuyện tình buồn trong Tôi Yêu Em Qua Hình Hài Robot

Rất hiếm khi mình chọn đọc light novel, nhưng với cuốn sách này lại đọng lại cho mình rất nhiều cảm xúc và xen lẫn cả sự nuối tiếc. 

Yamada Yusuke trở thành nhà văn triệu bản ngay từ cuốn sách đầu tay Riaru Onigokko. Và hiện tại ở Việt Nam, một tác phẩm của ông đã được phát hành vào năm 2019 chính là Tôi Yêu Em Qua Hình Hài Robot.

Dù đã được quyết định chuyển thể thành anime từ năm 2018, song đến nay bộ phim vẫn chưa được ra mắt khiến nhiều người hâm mộ phải chờ đợi rất lâu. Đánh giá một cách chính xác nhất, cuốn sách này thật sự không quá hấp dẫn với những ai thích cốt truyện nhiều tình tiết và đòi hỏi sự kịch tính trong từng chương truyện. Nhưng với bản thân mình, đây lại một quyển light novel đáng đọc và giàu cảm xúc.

Vào năm 2060, trong bối cảnh Nhật Bản chuẩn bị và bước vào sự kiện đăng cai Olympic lần thứ 3, một vụ khủng bố với những âm mưu đen tối đã diễn ra. Nhân vật chính của câu chuyện, Osawa Takeru - một nhân viên điều khiển Robot tại Viện Nghiên cứu kỹ thuật Robot AI, đã được giao nhiệm vụ hết sức quan trọng chính là tìm ra kẻ đứng sau âm mưu khủng bố. Mình cứ nghĩ đây sẽ là một câu chuyện không có loveline của nhân vật chính, thế nhưng chính nhờ nhiệm vụ được giao phó mà Takeru có cơ hội gặp lại Saki - cô gái mà anh yêu thầm từ năm lớp 11.

Có lẽ, mối tình thanh mai trúc mã ấy sẽ rất đẹp nếu không có những tính toán xấu xa, không có sự nhúng tay của những kẻ nắm giữ quyền lực phía sau. Và quan trọng hơn là nếu như, đó không phải một mối tình đơn phương. Thật ra mình vẫn luôn tiếc nuối cho chuyện tình nhẹ nhàng nhưng đầy day dứt này. Cả hai lần Saki đem lòng yêu một người nào đó, cô đều không hề biết rằng đó chỉ là một con robot được lập trình, chịu sự điều khiển của một kẻ ngồi sau màn hình. 

“Anh ấy đã nói với tôi rằng, ‘Anh yêu em’

Ấy vậy mà, tình cảm tốt đẹp ấy lại chỉ là kết quả từ một chương trình được người ta lập trình sẵn…”

Một điều khiến mình khá bất ngờ khi sắp đến gần với kết thúc của câu chuyện, đó chính là plot twist. Mình tin khi bạn đọc tựa đề cuốn sách, dù ít dù nhiều bạn cũng có thể tưởng tượng ra một phần cốt truyện. Nhưng nhà văn lại tạo ra một bước ngoặt mình không thể ngờ đến. Không thể phủ nhận rằng chính nhờ yếu tố này mà câu chuyện mới có được sự kịch tính và hấp dẫn người đọc. Song khi nhìn vào chuyện tình của Takeru và Saki, đó lại là một nốt trầm, lần nữa khiến cả bản nhạc trở nên buồn bã và ngập tràn nuối tiếc.

Dù rất thích quyển sách này, thế nhưng mình sẽ không bao giờ đọc lại nó lần thứ hai. Cách kết truyện là điều khiến mình tiếc nuối nhiều nhất. Với riêng bản thân mình, kết thúc hoặc là có hậu, hoặc sẽ chia xa vĩnh viễn, tuyệt đối đừng bao giờ là kết mở. Tuy với kết mở, mình có thể tự chọn lấy một kết thúc hợp với ý mình nhất, thế nhưng vì vậy câu chuyện lại không trọn vẹn. Yamada Yusuke đã chọn một cách kết thúc rất sáng tạo bằng việc mượn ngôn ngữ của loài hoa lưu ly, cũng là loài hoa mà Saki yêu thích nhất, để gửi đến thông điệp “forget me not” (xin đừng quên tôi)

Nếu bạn hỏi mình rằng, đến cuối cùng liệu họ có được ở bên nhau hay không? Thật sự mình cũng rất muốn cho bạn biết kết quả của mối tình này, thế nhưng đó chỉ là mong muốn của mình. Giá như có một kết thúc trọn vẹn, giá như tác giả cho mình một lời hồi đáp đúng nghĩa, có lẽ câu chuyện này sẽ không khiến mình phải bận lòng đến tận bây giờ. 

Đánh giá: 8/10

  • 2599
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
595
Cẩm Đình
Cẩm Đình2 năm trước
Reading

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)