Bí mật trong gói hàng ghi dòng chữ \'Trả lại cho người gửi\'
Hàng xóm của tôi là kiểu người bạn thường thấy trên YouTube, thích làm mấy trò xàm xí để kiếm fame. Tôi từng thấy anh ta ho ra quế, cởi trần nằm trên mui xe khi chiếc xe đang từ từ xuống dốc, và đổ một xô nước nóng lên người trong khi la lên “Chiến thắng vẻ vang, thất bại không nản chí”. Tôi cực kì mệt mỏi khi phải xem mấy trò vớ vẩn anh ta làm chỉ để được nổi tiếng trên mạng, nên khi mà một ngày kia, anh ta gõ cửa nhà tôi, bảo rằng anh ta sẽ đi nghỉ lễ vài tuần và nhờ tôi nhận dùm các bưu kiện, tôi đã rất mừng rỡ. Không có cách nào để diễn tả được sự thoải mái của tôi khi không phải nhìn vào những trò nghịch ngợm của anh ta trong vài tuần, vì đã có những lúc tôi lo sợ mấy trò đấy của anh ta sẽ bằng cách nào đấy ảnh hưởng đến cuộc đời tôi.
Trong mấy ngày đầu tiên, mọi chuyện vẫn ổn, anh ta nhận được vài cái hoá đơn, ít thư rác và một cái thiệp mời sinh nhật. Rồi một buổi tối nọ, tôi thấy một cái hộp các tông ở trước cửa nhà anh ta, ở trên cái hộp là một dòng chữ to ghi bằng bút đỏ: “Vui lòng trả lại cho người gửi”.
Tôi không yếu ớt gì, nhưng cái hộp đó thật sự rất nặng, và tôi liền nghĩ rằng sẽ không đời nào tôi mang cái hộp này lên cầu thang và vào nhà nổi, nên tôi quyết định để cái hộp này trong ga-ra. Chỗ đó thật ra cũng khá rộng rãi, tôi không để xe trong đó được vì cái cửa ga-ra đã hư từ lâu. Mỗi lần mở ra phải kèm thêm chút đấm đá và một đống tiếng cót két từ mấy cái khớp, nên tôi để xe ngay lối đi ngôi nhà luôn vì tôi không rảnh mở cái cửa này mỗi sáng trước khi đi và mỗi tối sau khi về. Đáng lẽ tôi đã nên đặt cái hộp xuống trước khi cố mở cửa ga-ra, nhưng lúc đó cửa ga-ra đã gần mở ra, tôi cao hứng nên đã cố gắng mở nó ra luôn. Tôi đá cái cửa lần thứ ba, và đúng lúc đó, thùng hàng rớt xuống và tôi nghe một tiếng gãy nhẹ bên trong.
“Đm”, tôi chửi thề.
Ahhh, mong là tôi không làm vỡ thứ gì quan trọng, nhưng tôi nghĩ là sẽ không nói với anh ta, và hi vọng anh ta sẽ nghĩ là sự cố xảy ra khi đang chuyển hàng.
Cái cửa ga-ra cuối cùng cũng chịu mở, và trời ơi cái tiếng kêu của nó làm tôi chỉ muốn bịt tai lại. Tôi kéo cái thùng vào một góc ga-ra rồi hoàn toàn quên đi sự tồn tại của nó, cho đến một vài ngày sau…
Tôi cũng không chắc cần bao lâu để mùi có thể bay từ góc ga-ra đến bên trong nhà tôi, nhưng thật sự đã có một cái mùi gì đó rất lạ, mùi ngọt ngọt nồng nồng, nhưng rất hăng. Và trong vài ngày đầu tiên tôi đã cứ nghĩ đó là mùi chuột chết, kiểu như xe cán ngang qua con chuột xấu số đang chạy. Nhưng trong những ngày tiếp theo, khi cái mùi càng ngày càng nồng, tôi quyết định đi tìm nguyên nhân, tôi xuống mở cửa ga-ra, và cái mùi đấy làm tôi phải lùi bước.
Tìm ra thủ phạm cũng không có gì khó lắm, vì thứ duy nhất thay đổi dạo gần đây chính là cái hộp của anh hàng xóm của tôi. Ban đầu, tôi nghĩ đó là mấy hộp thịt tươi khuyến mãi đã hết hạn, nhưng mà trong cái hộp đấy có bao nhiêu thịt mà nặng vậy trời? Cả một con bò à?
Bịt mũi lại, tôi tiến đến gần cái hộp với một cây kéo trên tay, mà chắc là tôi cũng không cần kéo làm gì vì ở dưới đáy hộp đã đủ ướt để tôi có thể chọc ngón tay qua, nhưng sẽ không đời nào tôi chọc ngón tay vào một thùng thịt thối, KHÔNG ĐỜI NÀO.
Cái kéo cắt ngang qua lớp băng keo của cái thùng, và khi mà tôi lật 2 bên mép thùng ra, đó là cả một mức độ mới. Nó giống như là mở một lò vi sóng, nhưng thay vì đồ ăn, trong cái lò vi sóng đó là cứt, mồ hôi và nước đái trộn lại với nhau, thật sự kinh tởm. Cái mùi đó shock tôi đến mức tôi phải ra ngoài và kìm nén lại cơn buồn nôn của mình. Dường như dù chỉ ở trong đó vài phút, cả cơ thể tôi cũng đã bắt đầu bốc mùi.
Bật điều hoà, đắp mặt nạ, 3 lần tắm và thay quần áo, không gì có thể loại bỏ cái mùi đó ra khỏi cơ thể tôi. Mỗi giây mà cái hộp đó còn ở trong ga-ra nhà tôi là mỗi giây cái mùi đấy còn bám víu tôi, tôi phải chịu đựng lần này thôi.
Tôi quay trở lại ga-ra, 2 bên mép vẫn đang mở ra, tôi lấy một cái kẹp quần áo kẹp vào mũi tôi, một bên tay là túi rác, tay bên kia là cái máy hút mạnh nhất tôi có, bên cạnh đó, tôi còn đeo cả găng dài đến tận khuỷu tay để khỏi phải chạm vào thứ gì tạo ra cái mùi kinh tởm. Nhưng hóa ra, tôi chẳng cần mấy thứ đó.
Tôi đã không cần phải dọn hay mang đổ những thứ trong cái thùng đó đi, tôi chỉ cần phải chịu đựng cơn ác mộng này mỗi đêm. Bạn biết đấy, bên trong không phải thịt bò hay thịt gà gì cả, trong đó là anh hàng xóm của tôi, đã chết. Cơ thể còn nguyên, chỉ là đã chết.
Tôi gọi cảnh sát, và họ mang tôi đến đồn để lấy cung. Tất nhiên rồi, một kẻ có một xác chết trong nhà làm sao mà không đáng nghi được, nhưng họ cũng đã sớm kết luận tôi không hề có liên quan, có một bằng chứng thuyết phục cho thấy điều đó: Một đoạn video từ một máy quay cầm tay.
Họ chỉ cho tôi xem đoạn video đó một lần, có lẽ là để an ủi tôi vì đã phải trải qua chuyện này, và tôi đã xem đoạn video đó cùng họ.
Anh hàng xóm của tôi đang ngồi trong một chiếc hộp, cười hớn hở và nói với cái máy quay rằng anh ta sẽ tự gửi mình đi khắp bang. Anh ta đã chuẩn bị bình để đi tiểu, đồ ăn, một cái đèn và vài cục pin dự phòng. Bạn của anh ấy – một người tôi thường thấy giúp anh ấy làm mấy trò vớ vẩn – đóng nắp hộp lại và chuẩn bị gửi anh ta đi. Trong những tiếng, hoặc những ngày tiếp theo, tôi không rõ nữa, anh ta có quay một vài clip ngắn tường thuật chuyến đi của mình. “Hình như tôi đang ở trong một cái xe tải, tôi có thể cảm thấy nó đang di chuyển”, “Đang ở trong một nhà kho, khá ấm áp, còn nhiều đồ ăn lắm”. Đoạn clip cuối cùng là cảnh cái hộp bị lật nhào, anh ta gãy cổ và chết, cái camera vẫn cứ hoạt động cho đến khi nó hết bộ nhớ.
Có một điều tôi đã không kể cho cảnh sát sau khi xem những đoạn clip ngắn đó. Một điều tôi đã nghe được mà sẽ ám tôi đến tận khi tôi chết. Trong đoạn clip cuối cùng, sau khi cái hộp bị lật nhào và chết, tôi đã nghe được điều gì đó. Phải rồi, là cái tiếng cót két từ cửa ga-ra nhà tôi…
- 0
- 0Bình luận