[Truyện kinh dị] 2 điều bạn không bao giờ được quên (Kỳ 1)
Thứ nhất: Khi một người bị dồn ép vào thế đường cùng, những điều ngu ngốc và nguy hiểm mà họ sẽ làm để thoát khỏi tình huống đó sẽ làm bạn ngạc nhiên
Thứ hai: Nếu điều gì đó trông có vẻ như quá tốt để thành sự thật, thì đúng là như vậy đấy
Thường thì tôi sẽ không phải dạng người hay đi khuyên người khác, nhưng với cuộc đời khốn khổ tôi đang sống, tôi đã có chút kinh nghiệm. Và như mọi câu chuyện bi kịch khác, tất cả bắt đầu với một vài sai lầm ngớ ngẩn.
Khoảng hơn một thập kỉ trước, tôi tốt nghiệp đại học, ra trường và đang cố gây dựng một cơ ngơi cho riêng mình. Lúc đó tôi độc thân, được giáo dục tốt, và có rất nhiều cơ hội, tất cả mọi phẩm chất để tạo thành một người thành công, thật ra thì “độc thân” không phải là một phẩm chất, nhưng bạn hiểu ý tôi đấy. Tôi có năng lực, tôi được đào tạo, và thật sự là một người có tiềm năng, nhưng – như Oscar Wilde đã từng nói, “Con người có thể chống lại mọi thứ, trừ cám dỗ”.
Tôi tốt nghiệp với một bằng cử nhân ngành Anh Ngữ, hoàn toàn tránh xa mọi tệ nạn xã hội như mại dâm, thuốc, cỏ,…Tuy nhiên, đã có một thứ tôi không thể ngừng lại – bài bạc. Việc để một con xúc xắc quyết định số phận mình làm tôi rất phấn khích, nhưng có một sự thật bất thành văn, đó là những người trong casino luôn có mánh để bạn không bao giờ thắng, luôn luôn.
Để tránh dài dòng, tôi sẽ tóm lại thế này: Ở cái tuổi trẻ non 24, tôi mất hết tất cả cho bài bạc, và mắc nợ vài ông chủ casino, những người không mấy bình tĩnh cho tôi thêm thời gian để kiếm tiền, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của đống rắc rối.
Vào lúc tuyệt vọng đó, tôi dùng vài đồng cuối cùng để uống 1 2 ly ở cái bar rẻ tiền trong thành phố, sau đó, tôi chẳng nhớ gì nữa.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy cạnh một vũng nước nhỏ đằng sau quán bar, bị đuổi khỏi quán vì có vẻ như tôi đã quá phá phách trong khi say. Tiếng của cái đèn neon đánh thức tôi dậy, đầu thì vẫn còn ong ong, tôi úp mặt xuống vũng nước bên cạnh để tỉnh táo lại.
Và rồi tôi gặp ông ta.
“Xin chào, cậu bạn trẻ”, giọng ông ta đầy vui vẻ và dường như là đang hát, “Có vẻ như cậu cần giúp đỡ đấy, cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi”.
Ông ta nâng vai tôi dậy, để tôi tựa vào bức tường, lúc này, tôi mới có thể nhìn rõ ông ta hơn.
Không biết có phải do tôi bị ảo giác không nhưng có gì đó ở ông ta rất… lạ. Người đàn ông cao khoảng 1m90, dáng người dài, thon như mấy cọng mì Ý, và mặc dù là thế, bộ suit trắng đen ông ta mặc có vẻ như là vừa khít với cơ thể ông ta. Khuôn mặt ông ta tái nhợt, chỉ có một chỏm tóc ở giữa.
Thật lòng mà nói, sau khi tỉnh dậy bên cạnh cái vũng nước và thấy người đàn ông này, tôi đã nghĩ là: "Cái đ#o gì thế này?" Tôi chết rồi, và đây là Thần Chết đến để đưa tôi đi. Nhưng tiếc là sự thật không phải thế.
“Cậu đứng dậy được rồi, tốt thế, cậu đỡ hơn chưa?”, ông ta phải khuỵ chân xuống để đứng ngang tầm mắt với tôi, “Đừng lo, rồi cậu sẽ cảm thấy tốt hơn nhanh thôi”.
Được rồi, có thể ông ta không phải Thần Chết, chắc là tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu thôi, vì mắt ông ta rất là…vàng, không phải là kiểu vàng đẹp đẽ như bạn hay thấy, mắt ông ta như có một lớp váng không màu ở ngoài nữa. Lòng đỏ trứng, mắt ông ta y hệt lòng đỏ trứng.
“Tôi luôn cảm thấy rất tiếc khi gặp những người đang ở trong những tình thế khó khăn như cậu, xã hội này nên cảm thấy xấu hổ. Tinh thần tương thân tương ái đâu hết rồi? Phải không?”
“Ông là ai vậy?”, câu đầu tiên tôi thốt ra được.
“Ồ, cậu bạn à, cậu đã hỏi sai người rồi, tên cậu là gì?”
“Nate. Nate Wilson”
“OMG, cái tên ngầu thế. Nate Wilson, nghe tuyệt nhỉ. Cậu may mắn đấy vì tên cậu hay như vậy”, trong mắt ông ta là một sự hứng thú, chắc chắn không phải giả tạo, nhưng bạn có bao giờ thấy ai phấn khích khi biết tên người khác chưa?
“Này, ông bạn, tôi rất cảm kích vì ông đã giúp đỡ tôi, nhưng mà…”
“Wowwwwwww, cậu đã xem chúng ta là bạn rồi á? Ahhhh, tôi thật sự rất vui vì điều này đấy, cậu biết không?”.
“Thì ông đã giúp tôi đứng lên lúc ở con hẻm, và đi với tôi một đoạn thế này, tôi rất cảm kích”.
Điều này có vẻ sẽ rất khó để tin nhưng ông người lạ đã nhảy lên, reo mừng. Một người cao gần 2m, gầy như que củi, nhảy lên và reo mừng, nhìn cứ như đang bay ấy.
“Điều này tuyệt vời đấy, thật vui khi có những người bạn mới”, miệng ông ta giãn ra một nụ cười, nụ cười của một người vừa thắng sổ xố độc đắc, “bắt tay nào, anh bạn”.
Và tất nhiên, tôi thì có lí do gì để từ chối, nên tôi đã bắt tay ông ta.
“Đúng rồi, phải vậy chứ, nhờ có sức mạnh của tình bạn, không gì là không thể, phải không nào?”
Cách ông ta nói chuyện cũng lạ như dáng người ông ta, có vẻ như ông ta không nhận ra thế giới này khốc liệt đến mức nào, ông ta nói chuyện như mấy nhân vật hoạt hình sáng thứ Bảy vậy. Nhưng ông ta nhìn rất hiền lành, khả ái, một người lạ tốt bụng chỉ muốn giúp người khác, mặc dù việc tôi không biết tên ông ta cũng làm tôi khá quan ngại.
“Nate à, tôi sẽ thành thật với cậu, tôi theo cậu ra tận chỗ này là có lí do cả đấy”
Tôi đứng hình ngay lập tức, tôi biết mà, và đây sẽ là lúc mà ông ta đâm rồi chặt tôi ra thành từng khúc sau đó ăn tôi, làm sao mà có ai đó có thể vui vẻ một cách lạ lùng thế này được.
“Hmmm, nếu ông đã thành thật vậy, ông có thể nói cho tôi biết lí do tại sao ông giết tôi không?”
“Giết cậu á? Ngớ ngẩn thật, Nate à, làm sao mà một kẻ giết người có thể thân thiện thế này được”
“Vậy ông định hiếp dâm tôi à?”
“Trời ơi lạy Chúa, không, Nate à. Đừng hiểu lầm ý tôi, cậu là một cậu trai đẹp mã đấy nhưng cậu không phải mẫu người của tôi”
“Vậy thì ông đi theo một người như tôi để làm gì? Tôi có gì mà ông muốn?”, tôi dần trở nên khó chịu thay vì hứng thú với sự hiện diện của người đàn ông này.
“Quán bar, cậu nhớ được bao nhiêu?”
“Tôi không rõ, tôi chỉ nhớ mang máng chứ không có gì cụ thể cả”, lúc này, tôi trở nên khá đề phòng người đàn ông bên cạnh tôi.
“Cậu đã nói chuyện với người phục vụ, khá to tiếng, và không phải là tôi nghe lén, nhưng tôi tình cờ nghe qua được là cậu đang gặp phải vấn đề về tiền bạc mà nhỉ?”
Tôi đã gần như quên nó, nhưng ngay khi ông ta vừa đề cập đến, tất cả đều quay về trí nhớ của tôi. Trong đầu tôi là từng đợt sóng liên hồi, những tiếng la hét, nợ, nợ, nợ, nợ ở khắp nơi. Tôi đã cáu lên khi nghĩ rằng họ không thông cảm với tôi, và thế là tôi bị tống cổ khỏi bar.
“À ông đừng lo, chỉ là vài vấn đề cá nhân thôi, ông không cần lo đâu, tự tôi sẽ xử lí chúng”
“Nhưng theo những gì tôi đã nghe được, cậu không đủ khả năng để tự lo cho chúng mà nhỉ?”
“Thì mặc kệ tôi! Chuyện đấy thì liên quan gì đến ông!?”
Ông ta không trả lời và đưa tay vào túi áo, tôi lại có một giả thuyết điên rồ, ông ta là người của casino, đến thanh toán tôi vì chưa trả nợ.
“Cậu là người bạn thân nhất của tôi, Nate à, và bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ, phải không nào?”
Trước mặt tôi là một xấp tiền đô, ông ta chỉ lấy chúng ra từ túi áo và nhét vào tay tôi
“Như vậy có đủ chưa?”
Bần cùng, khốn khổ, tôi đếm xấp tiền đó, 20 ngàn đô, 20 NGÀN ĐÔ. Nhiêu đây là đủ để trả hết nợ, và đủ để tôi tiêu xài một ít nữa. Một người đàn ông lạ mặt, tự xưng là bạn thân nhất của tôi đã cho tôi 20 ngàn đô.
“Tôi…tôi không thể nào nhận số tiền này được đâu…”
“Làm ơn, hãy nhận chúng đi mà, cậu thật sự cần số tiền này hơn tôi rất nhiều đấy, Nate”
Nếu tỉnh táo, tôi sẽ kiên quyết không nhận vì nhân phẩm của mình, nhưng lúc đó tôi đang say, và tôi đã có một cái nhìn cực kì thực tế, tôi là một người đàn ông thật sự rất tuyệt vọng rồi.
Thứ nhất: Khi một người bị dồn ép vào thế đường cùng, những điều ngu ngốc và nguy hiểm mà họ sẽ làm để thoát khỏi tình huống đó sẽ làm bạn ngạc nhiên
“Nhưng tại sao?” là câu hỏi duy nhất mà tôi đã có thể thốt thành lời
“Vì tôi thích cậu”, ông ta cười, “Và tôi thích giúp đỡ mọi người”
“Nhưng ông chỉ vừa mới gặp tôi thôi mà?”
“Thế thì đã sao nào? Bạn là bạn. Sao cứ phải suy nghĩ phức tạp làm gì?”
Tôi lại ngã vào một bức tường, cầm 20 ngàn đô trong tay.
“Tôi thề, tôi sẽ trả lại cho ông từng xu một, có lãi nữa nếu ông muốn”
Ông ta lại cười.
“Không cần, tôi chẳng bao giờ thiếu tiền cả, cứ nhận rồi trả hết nợ đi. Chỉ cần cậu hứa với tôi là từ nay sẽ không bao giờ bài bạc nữa”
Tôi đã khóc rất nhiều, lòng tốt của ông ta thật không thể tưởng tượng được. Ông ta, không ai khác chính là một vị thánh bằng xương bằng thịt”
“Tôi sẽ không bao giờ đánh bạc thêm một đồng nào nữa”
Không cần thêm một lời nào, tôi chồm lấy ôm ông ta. Một cái ôm ấm áp, dài lâu và đầy cảm kích, “Thật sự cảm ơn ông rất nhiều”
“Bạn bè để làm gì, nhỉ?”
Khi tôi thả ông ta ra, một nụ cười rất tươi giãn ra từ đôi môi kì lạ đó, ánh mắt như lòng đỏ trứng gà của ông ta cũng như rất thoải mái.
“À, còn một điều nữa, thấy cậu trong bar khổ sở quá, tôi đã ghi lại vài thứ để giúp đỡ cậu đây”
Ông ta đưa tôi một mảnh giấy nhỏ hơn lòng bàn tay. Lúc đó tôi vui đến mức không thèm mở mảnh giấy ra, tôi chỉ nhét vào tối áo rồi lại quay qua cảm ơn ông ta rối rít.
“Chắc chắn phải có thứ gì mà ông muốn chứ, tôi đâu thể nhận không số tiền này được, gì cũng được, tôi nợ ông cái mạng này rồi”
“Một lời đề nghị hấp dẫn đấy, cậu Nate Wilson, cứ để đấy, rồi tôi sẽ nghĩ ra gì thôi”
Và rồi ông ta quay đi, huýt sáo theo lời bài “Sunshine, Lollipops and Rainbows”
Tôi lại cười, một nửa vì chóng mặt, một nửa vì nhận ra những sự việc kì lạ vừa xảy đến với mình. Tôi ngồi bệt xuống, trong lòng tràn đầy hạnh phúc
“Bạn có gì để tặng cho người đàn ông có mọi thứ trên thế giới này?”, tôi hét lớn lên
“Gần như, gần như mọi thứ thôi, Nate à”, người đàn ông quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười.
(còn tiếp)
- 0
- 0Bình luận