[Truyện kinh dị] 2 điều bạn không bao giờ được quên [Kỳ 2]
Và cứ như thế, ông ta đi mất. Lạ nhỉ? Khi mà có một người lạ tự nhiên bước vào cuộc đời của bạn, làm một điều gì đó thật có tác động đến đời bạn, rồi lại đi mất. Cứ như là sao chổi vậy, bạn nhìn thấy nó, rồi nó lại vụt mất, chỉ còn bóng tối.
Nhờ số tiền của người đàn ông lạ mặt, tôi trả hết nợ, và vẫn còn dư một khoản. Tôi thề rằng sẽ không bao giờ đánh một canh bạc nào nữa, và tôi đã giữ lời, trong suốt mười năm nay, tôi chưa hề trở lại casino.
Sau khi ổn thoả với mọi thứ, tôi nhớ đến mảnh giấy lần đó ông ta đưa tôi. Thoáng qua thì tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ là một danh sách những ngày từ 2007 đến 2017, mỗi ngày đi kèm một câu ghi chú. Khi đọc kĩ hơn thì tôi nhận ra một điều, người đàn ông lạ mặt kia chắc chắn không phải con người
Không, chắc chắn không phải.
Đó là một danh sách chỉ dẫn, cụ thể đến từng ngày, từng giờ, từng phút, và từng giây. Nên ở đâu và phải làm gì để đạt được thành công tối đa trong tình huống đó. Trong đó còn là mẹo mua chứng khoán, nên mua căn nhà nào, mặc quần áo gì, nên nộp đơn làm việc nào và kết bạn với những ai.
5/11/2009. Đến tiệm Starbucks trong thành phố, gặp Jessie O’Brien, 3:51:17PM.
2 năm sau đó, Jessie O’Brien trở thành Jessie Wilson. Người đàn ông lạ mặt đã chỉ đường dẫn lối cho tôi gặp tình yêu của đời mình, chính xác đến từng giây từng phút.
Tôi mua chứng khoán của những công ty đang phát triển và ngừng mua chứng khoán của những công ty trên bờ vực phá sản như một Houdini của ngành tài chính. Và cứ như thế, khối tài sản của tôi ngày càng lớn dần.
8/6/2011. Mua nhà ở số 10, đường Aspen, không được thuê. 6:14:43PM.
Và tôi đã làm như thế, Jessie và tôi dọn vào căn nhà to lớn, đẹp đẽ đó ngay sau khi kì trăng mật vừa kết thúc.
17/8/2012. Làm tình với Jessie, 8:31:19PM.
Đứa con gái bé bỏng của chúng tôi tên April, là người đàn ông đã đặt tên cho nó, không phải tôi. Con bé càng lớn càng xinh đẹp, tôi yêu con bé rất nhiều.
Người đàn ông lạ mặt, một người tôi gặp mặt chưa đến một tiếng đồng hồ, đã rẽ hướng cho cuộc đời tôi vào những con đường tốt nhất có thể, tất cả nhờ vào lòng trắc ẩn sâu sắc của ông ta. Và mặc dù đã 10 năm trôi qua từ cái ngày định mệnh đó, tôi vẫn nhớ và mang ơn ông ta mỗi ngày.
Sáng nay, khi tôi mang rau củ quả vào nhà, tôi nghe lại tiếng huýt sáo quen thuộc, là “Sunshine, Lollipops and Rainbows”, ngay lập tức tôi quay lưng lại
“Lạy Chúa, là ông, đúng là ông rồi!”, lòng tôi tràn ngập phấn khích khi gặp lại ân nhân của đời mình
“Vâng, chính là tôi, người đàn ông có một không hai”, ông ta mỉm cười, có vẻ như không hề già đi một chút nào, “Jessie dạo này thế nào rồi?”
Tôi đang định trả lời thì ông ta ngăn tôi lại.
“Tôi thành thật xin lỗi vì không thăm cậu sớm hơn. Chà, cũng đã 10 năm rồi nhỉ. Và cuối cùng thì tôi cũng đã biết tôi muốn gì từ cậu rồi, Nate”
“Xin lỗi, ông nói gì cơ?”
“Chuyện mười năm trước ấy, cậu nói cậu sẽ cho tôi bất cứ thứ gì mà nhỉ? Lúc đó tôi không quyết định được, nhưng bây giờ thì tôi đã biết rồi”
“Ôi tất nhiên rồi, thật tuyệt khi nghe ông nói thế, cuối cùng thì tôi cũng đã có thể trả ơn cho ông rồi. Ừm, ông muốn gì ấy nhỉ?”
“Cậu bạn yêu quý, tôi đã nghĩ về điều này rất lâu, từ cái hôm mà chúng ta gặp nhau, và bây giờ thì tôi đã biết tôi muốn gì rồi”
Ông ta dừng lại, bước một bước lại gần tôi, ánh mắt ông ta vẫn thế, vẫn là ánh mắt lòng đỏ trứng gà với một lớp máng.
“Nate, tôi muốn tên của cậu”
Tôi đã mém bật cười, nhưng có vẻ như ông ta không nghĩ thế. Người đàn ông lạ mặt cực kì nghiêm túc.
“Tên của tôi?”
“Đúng rồi, tên của cậu. Tôi đã luôn thích tên của cậu, một cái tên thật đẹp. Tôi chưa bao giờ có tên cả,và điều đó làm cho tôi cảm thấy khá lạc lõng. Tôi đã muốn có một cái tên từ rất lâu, và tôi nghĩ là tên cậu sẽ rất hợp với tôi”
Người đàn ông này đã cứu sống tôi. Ông ta đã cứu tôi khỏi đám giang hồ ở casino hồi 2007, mọi khoảnh khắc thành công mà tôi có đều nhờ ơn ông ta. Nên nếu ông ta muốn gọi mình là Nate, thì tôi có quyền gì mà từ chối, nhỉ?
“Tất nhiên rồi, ông bạn già”, tôi mỉm cười
Ông ta ôm tôi, một cái ôm thật chặt.
“Nate à, cậu đã làm tôi rất hạnh phúc đấy, cậu không biết cậu đã làm gì cho ông già này đâu”
“Đây chỉ là một điều nhỏ nhặt mà tôi có thể làm để trả ơn ông thôi mà”
Người đàn ông lạ mặt – bây giờ là Nate Wilson, chìa tay ra trước mặt tôi.
“Cùng bắt tay nào, cậu trẻ”
Và tất nhiên là tôi đã bắt tay ông ta.
Sau đó, chúng tôi đường ai nấy đi, ông ta hướng về thành phố, còn tôi nhẹ lòng vì đã đền ơn được cho ông ta.
Còn tiếp
- 0
- 0Bình luận