Tuyển tập 30 câu chuyện kinh dị cực ngắn nhưng để lại nỗi sợ dài lâu (phần 3)
21. 'Đôi mắt đang dõi theo tôi' của recludus
Tôi mới mua một ngôi nhà ở thị trấn nhỏ Winthrop. Giá khá rẻ, nhưng lý do quan trọng nhất là tôi cần phải rời khỏi thành phố. Vài tháng trước, tôi bị một kẻ bám đuôi. Trước khi hắn bị bắt, tôi luôn có cảm giác có đôi mắt đang nhìn tôi. Nó dõi theo tôi khắp mọi nơi, từ ở nhà cho đến tận ngoài phố. Chính vì thế, tôi đã chuyển đến một vùng nông thôn yên tĩnh, vắng vẻ để yên tâm hơn.
Ngôi nhà này to và hơi cũ, nhưng còn lại thì ổn. Trước khi mua, người môi giới đã thông báo cho tôi rằng một tên sát nhân hàng loạt từng sống ở đây và đó là lý do tại sao giá nó lại rẻ. Nhưng cả anh ta lẫn người hàng xóm Sarah đều khuyên tôi hãy mua nó liền đi. Bốn người chủ trước của căn nhà cũng rất hài lòng với nó. Chính vì thế, tôi đã trả giá mà không cần suy nghĩ.
Tôi yêu ngôi nhà này. Nội thất bên trong đẹp và thoải mái. Hàng xóm thì rất thân thiện, thường mang cho tôi bánh ngọt mới ra lò hoặc mời tôi ăn tối. Họ nói rằng "Các buổi gặp mặt là chìa khóa để đảm bảo tất cả những người cư ngụ Winthrop đều thích ở đây." Tuy nhiên, sau một tuần, tôi đã ngừng "thích nó". Cảm giác có ai đó dõi theo đã trở lại và lần này tệ hơn lần trước. Tôi đã cố gắng quên nó đi nhưng không thành và bắt đầu bị mất ngủ. Dưới mắt tôi mọc ra hai cái bọng mắt khổng lồ và tôi ngáp nhiều như thở vậy.
Sarah thật tốt bụng khi để tôi ở trong nhà cô ấy vài đêm. Chính trong thời gian này, tôi đã nghe truyền thuyết về Forrest Carter, kẻ giết người hàng loạt sống trong nhà tôi. Carter, hay còn được gọi là Winthrop Peacock, là một người đàn ông mắc chứng ái kỷ cực kỳ nghiêm trọng. Tương truyền, hắn ta không thể ngủ nếu không cảm thấy bị theo dõi. Cuối cùng, hắn bị bắt vì làm một con bù nhìn để nhìn hắn trong trong đêm. Có điều, đó không phải là bù nhìn. Thực tế, hắn ta đã giết một cô gái 17 tuổi để xác của cô ta có thể dõi theo hắn.
Trên đường về nhà, tôi cảm thấy như có hàng trăm cặp mắt đang nhìn tôi bất kể tôi có làm gì đi chăng nữa. Vì vậy, hôm nay tôi đã quyết định hành động. Trong lúc đang làm đồ ăn sáng, tôi lại có cảm thấy bị nhìn. Theo bản năng, tôi ném con dao làm bếp của mình vào bức tường. Khi rút con dao ra, tôi phát hiện thấy một đôi mắt ngâm trong formaldehyde đang nhìn chằm chằm vào tôi. Quá hoảng sợ, tôi đã báo cảnh sát và họ liền đến để đục tường nhà. Cho tới nay, họ đã tìm thấy 142 cặp mắt đựng trong các lọ thủy tinh nhỏ. Điều đáng sợ nhất là tất cả chúng đều nhìn tôi.
22. 'Bất ngờ cuối truyện' của ai1267
Khi đang ôm đứa con gái bốn tuổi trong tay, tất cả những gì tôi có thể làm là lắng nghe những tiếng la hét dữ dội ngoài kia. Xen kẽ là tiếng động lớn cùng với âm thanh đặc trưng của những thớ cơ bị xé rách bởi cái gì đó. Chuyện này bắt đầu vào ba ngày trước. Một cái gì đó đã xảy ra, và trước khi chúng ta kịp nhận thức được điều gì, thì dường như nửa thế giới đã biến mất. Cảnh sát lẫn quân đội đều không thể ngăn chặn nó và nhanh chóng bị đè bẹp. Không có mục tiêu tập trung, chúng ta không tài nào dùng được vũ khí mạnh nhất mà không giết chết chính mình. Chúng đổ ra khắp thế giới, từ bất cứ nơi nào chúng xuất hiện. Tôi nghe thấy tiếng đập cửa ở tầng dưới, và tiếng la hét của những người bị giết hại. Họ đã không thể làm gì trước khi bị bọn chúng xé xác.
Không mất nhiều thời gian trước khi tiếng đập cửa nhường chỗ cho tiếng cửa gỗ tan ra thành từng mảnh. Chúng đang ở trong nhà. Chỉ trong một hay hai phút, cánh cửa phòng ngủ bắt đầu rung mạnh. Dù tôi đã xếp rất nhiều đồ để chặn cửa, nhưng chả mấy chốc thôi, chúng sẽ vượt qua. Trong lúc ấy, tôi vẫn dỗ dành và hát ru cho cô con gái đang khóc của mình. Tiếng đập cửa ngày một mạnh hơn và khung cửa sắp bật ra rồi. Tôi đặt con gái nhỏ của mình lên đùi, để lưng cháu vào ngực rồi vuốt đầu con, giống như tôi được làm khi con còn bé. Con bé thích điều đó lắm. Lập tức, tiếng khóc tuyệt vọng của con chuyển thành những tiếng nấc, dáng hình bé bỏng của con thu gọn trong cơ thể đang run lên vì sợ hãi của tôi. Tôi vẫn tiếp tục hát ru cho con, vuốt tóc con, hành xử như thể mọi chuyện ngoài vẫn kia ổn vậy.
Mặc cho tiếng đập cửa dữ dội ngoài kia, con bé cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tôi có thể cảm nhận được điều đó khi đang vuốt ve hai bên đầu của con. Con nấc một tiếng cuối cùng rồi yên lặng, cơ thể hoàn toàn thả lỏng. Con gái tôi còn không thể cảm nhận được những gì đang xảy ra khi tôi vặn cổ con một cách mạnh bạo. Cháu đã chết trước khi có thể ngã vào lòng tôi. Cánh cửa bị bật tung, đồ đạc rơi tứ tung và bọn chúng xông vào phòng. Dù bị bọn nó xé xác nhưng tôi vẫn vui vì ít nhất, thiên thần bé bóng của tôi cũng không rơi vào tay chúng.
23. 'Khóc không giúp được gì đâu' của HonestRage
Tôi chĩa súng vào mặt tên khốn đã giết vợ tôi. Hắn bắt đầu khóc nức nở vì sợ những gì sắp xảy đến. Tôi bóp cò. Nếu như hắn cố gắng nói lý với tôi thì có lẽ hắn đã sống. Nhưng điều đó rõ ràng sẽ không xảy ra. Suy cho cùng, hắn chỉ mới được sinh ra vài phút trước thôi mà.
24. 'Sự trở lại của Đấng cứu thế' của Huntfrog
Vào năm 2026, Đấng cứu thế đã trở lại Trái đất. Cô thực hiện những phép lạ và chữa khỏi mọi bệnh. Chả có ai nghi ngờ cô ấy cả. Cô ấy xuất hiện ở tất cả các quốc gia cùng một lúc. Tất cả đều tin tưởng cô. Tất cả đều tôn thờ cô.
Một thời gian sau, sau giai đoạn lịch sử được gọi là Thời đại Hòa bình, Cô ấy đã đưa ra cho chúng tôi một cảnh báo bất ngờ. Cô ấy cảnh báo chúng tôi rằng Thiên đàng đã gần hết chỗ và trong thời đại kia, vẫn chưa có ai xuống Địa ngục cả. Hiện giờ trên kia còn rất ít chỗ. Thiên đường sẽ bị biến mất với những ai chết sau khi cửa đóng.
Ngay sau ấy, các vụ tự tử hàng loạt bắt đầu diễn ra. Cô ấy nói với chúng tôi rằng tự sát không phải là một tội lỗi nếu chúng tôi ngoan đạo. Một cuộc đua tự tử bắt đầu!
Cô theo dõi và trông có vẻ hài lòng. Cô trở về nhà, đến bên ngai vàng rực lửa của mình chào đón tất cả mọi người, trên đầu cô là những chiếc sừng quỷ nhọn hoắc.
25. 'Kẻ thù' của AG_plus
Tôi lao mình qua cửa và nhảy qua cái tủ lạnh cũ rích mà có tác dụng làm hàng rào ngay trước mặt. Đôi chân kéo tôi qua phòng và đi vào cái hành lang nhỏ phía bên kia. Tôi không thể dừng lại để ăn những thứ hôi thối đã hết hạn trong tủ lạnh, mặc cho bụng đã sôi lên vì đói. Những tiếng la hét vì đau đớn và tiếng khóc lóc đã tiếp cho tôi rất nhiều sức lực, dù nhiều ngày rồi tôi chưa được ăn gì. Chúng tôi đang có chiến tranh. Tôi dừng lại trước một phòng tắm nhỏ. Có một cái gì đó trốn sau tấm màn tắm. Nỗi sợ hãi trồi lên và hình ảnh của kẻ thù tràn ngập tâm trí tôi.
Những con thú tàn nhẫn mặc da người, nuốt chửng tất cả mọi thứ và không màng tới những lời van xin. Bọn thây ma. Đại dịch bắt đầu đúng như trong phim, tại một con virus. Những người bị nhiễm ban đầu cũng giống như trong phim. Họ không còn chút tâm tính nào. Chỉ còn cơn thịnh nộ, cơ thể vặn vẹo và sự thôi thúc ăn thịt người khác. Thế hệ của chúng tôi đã chuẩn bị để chiến đấu chống lại cho con quái vật này.
Nhưng đợt phản công đầu tiên bị quét bỏ một cách dễ dàng. Chúng tôi đã không chuẩn bị đủ. Hầu hết các thây ma đầu tiên đã bị giết ở cự ly gần bởi cự ly càng xa thì khả năng giết chúng càng thấp. Chúng tôi đã tự rèn luyện bản thân ngay cả trước khi dịch bệnh bùng phát để đánh đồng "nhiễm bệnh" với "cái chết" khi nói đến bọn thây ma. Một người "đã chết" khi mắt họ mờ đi và họ bắt đầu cắn, chứ không phải khi họ bị bắn một viên vào đầu. Chủng virus mới vẫn kiểm soát cơ thể, nhưng nó để lại các phần khác cho vật chủ.
Bạn có thể dám bóp cò vào phiên bản khát máu của bạn thân bạn, người yêu bạn, con bạn. Nhưng nếu đằng sau đôi mắt đó vẫn còn một tâm hồn thì sao? Nếu ngay cả khi họ tấn công, họ vẫn khóc nức nở và hét lên bằng giọng nói của chính họ thì sao? Tất cả những gì con virus cần là một chút do dự. Tôi cá là bạn đã do dự. Tôi cũng vậy. Đó là lý do tại sao bây giờ tôi chỉ có thể nhìn khi tay tôi kéo tấm màn tắm và bàn tay hướng về phía đứa trẻ đang co rúm lại. Tại nó mà giờ tôi chỉ có thể cầu xin sự tha thứ trong khi virus sử dụng miệng của tôi để xé rách những thớ thịt trên người cậu bé. Vì nó nên tôi không thể nôn mửa khi ăn thịt người. Chúng tôi đang có chiến tranh. Và tôi là kẻ thù.
26. 'Tôi bị mất điện thoại ...' của Lynxx
Đêm qua, tôi và bạn mình đi xem buổi biểu diễn mở màn tại một quán bar địa phương. Sau vài chén, tôi nhận ra điện thoại của mình đã biến mất. Tôi kiểm tra cái bàn chúng tôi đang ngồi, quầy bar, phòng tắm và khi đã tuyệt vọng, tôi dùng điện thoại của bạn tôi để gọi vào máy mình. Sau hai lần gọi, cuối cùng cũng có người trả lời. Người đó chỉ cười khúc khích và cúp máy. Họ không trả lời lại. Cuối cùng tôi bỏ cuộc rồi trở về nhà. Về đến nơi, tôi nhìn thấy điện thoại của mình đang nằm trên tủ đầu giường, đúng chỗ mà tôi để nó.
27. 'Những người dũng cảm' bởi scarymaxx
Những người dũng cảm lại tới rồi. Một đêm Halloween nữa đến và bọn trẻ trở lại để chứng minh sự gan dạ của chúng. Sàn ngôi nhà cũ kêu cót két dưới đế giày thể thao của chúng. Chúng chỉ ở đây nửa tiếng trước nửa đêm, vì vậy tôi phải làm thật nhanh. Tôi bắt đầu dùng đèn pin để tạo ra ánh đèn nhấp nháy, nhưng điều này chỉ khiến chúng cười. Mười lăm phút trước nửa đêm. Tới lúc để đưa mọi thứ lên một tầm cao mới.
Tôi bay lên trần nhà. Đầu tôi căng như dây đàn, nhưng họ không cho tôi lựa chọn nào khác. Tôi ép cho máu chảy ra từ mũi, nhưng những cậu bé dưới đây không để ý. Tôi gõ vào trần nhà, nhưng họ không thèm nhìn lên. Cậu trưởng nhóm nghĩ: "Tớ tưởng chỗ này bị ám cơ. Đúng là nhảm nhí."
Năm phút cho đến nửa đêm. Tôi sắp hết thời gian rồi. Bằng sức lực cuối cùng của mình, tôi hét to đến mức để họ quay lại nhìn. Cuối cùng cũng tới lúc tung ra màn hay nhất : tôi lắc lư trên một chiếc thòng lọng vô hình và để máu chảy ra từ mũi. Một vài giọt máu rơi trúng người anh chàng gầy nhẳng. Mấy cậu đó hét lên và chạy vào màn đêm, vừa đúng lúc nửa đêm. Ở phía dưới, tôi nghe thấy tiếng Thứ đó đang thở dài vì thất vọng. Bây giờ thì nó ngủ. Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ thất bại. Các cậu bé sẽ trở nên quá dũng cảm, và tôi sẽ không khiến chúng sợ hãi kịp thời. Một ngày nào đó chúng sẽ đánh thức nó.
28. 'Ngủ trong ô tô' của _b_o_o_.
Mẹ luôn để tôi và bố ở nhà một mình vào tối thứ bảy. Hôm ấy, cứ sau bữa tối là hai bố con sẽ đi ăn kem và tôi sẽ ngồi ở ghế sau. Tôi vào bếp để xem bố đang nấu món gì cho bữa tối sau khi xem xong Barney, nhưng lần này ông không ở đó. Tôi nhìn thấy một ghi chú trên bàn viết rằng mẹ và chú James đang đi đâu đó cùng nhau. Chả rõ nữa, tôi đọc không tốt lắm. Tôi tìm thấy bố ở trong nhà để xe. Bố đang ngồi trong xe và mở sẵn động cơ rồi. Chắc hôm nay bọn tôi đi ăn kem luôn chứ không ăn tối nữa. Tôi liền vào ngồi ở hàng ghế sau bố giống như hôi còn bé. Bố không nói gì khi tôi nói xin chào. Có lẽ bố không nghe thấy thôi. Tôi nghĩ rằng mình sẽ chợp mắt trên đường đến tiệm kem. Tôi cảm thấy hơi buồn ngủ.
29. 'Những gì họ không nói với bạn về người chết' của Crimsai
Tôi không muốn tỏ ra xấu tính đâu, nhưng những người chết thì chả biết gì. Tôi đã luôn nhìn thấy họ. Khi tôi còn nhỏ, mọi người chỉ nghĩ tôi đang nói chuyện với những người bạn tưởng tượng. Sau một vài năm, khi tôi nghe lén thấy bố mẹ đang nói về chuyện gọi cho một nhà tâm lý học, tôi mới nhận ra mình đang nói với ai.
Thực ra, ma thường không nhận ra là họ đã chết và họ cũng không giống như trong phim đâu, họ khá giống chúng ta đó. Tôi khá thông minh so với tuổi 13 của mình, vì vậy tôi bắt đầu nhìn ra những dấu hiệu để phân biệt họ với người sống. Họ luôn cố gắng bắt chuyện với những người sống nhưng thường bị phớt lờ. Một số người trong số họ nói rằng tôi khác biệt, rằng tôi đã chú ý đến họ. Giống như anh chàng tôi nhìn thấy sau giờ học hôm qua.
Bây giờ tôi lớn rồi và không cần bố mẹ qua đón nữa. Nhà cũng chỉ cách trường một đoạn ngắn thôi mà. Anh ta thường đứng cách xa các phụ huynh kia. Anh không nói chuyện với họ, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Đó là cách tôi biết được anh ấy là ma. Tôi chạy tới đó, hỏi xem anh ấy từng là ai và làm thế nào tôi có thể giúp anh ấy. Nhưng tôi không nhớ lắm chuyện sau đó, chắc là vì những gì đã xảy ra sáng nay.
Dưới nhà, bố mẹ tôi đang khóc. Tôi đã cố gắng nói chuyện với họ nhưng họ phớt lờ tôi. Một số nhân viên cảnh sát và phóng viên vừa đến, họ cũng lờ tôi và chỉ nói chuyện với bố mẹ tôi. Thật kỳ lạ, tôi chưa bao giờ thấy nhiều ma như vậy trước đây. Tại sao không ai nói chuyện với tôi?
30. 'Thông điệp từ con quỷ của riêng bạn' của MrGarm
Chào bạn thân mến.
Bạn không biết tôi là ai, nhưng tôi biết bạn. Tôi là một trong ba con quỷ được giao cho bạn khi bạn mới sinh. Bạn thấy đấy, một số người trên thế giới này được định sẵn cho sự vĩ đại, định sẵn cho một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy. Nhưng bạn, tôi lo rằng bạn không thuộc số đó, và đó là công việc của chúng tôi để đảm bảo điều đó.
Chúng tôi là ai á? À quên mất, tôi thô lỗ quá. Cho phép tôi giới thiệu mình: Xấu hổ là em trai tôi, con quỷ trên vai trái của bạn. Xấu hổ nói với bạn rằng bạn là một kẻ lập dị, rằng bạn không bình thường rằng bạn sẽ không bao giờ hòa nhập được. Xấu hổ thì thầm vào tai bạn khi mẹ bạn thấy bạn đang ngồi chơi một mình hồi nhỏ. Xấu hổ là kẻ khiến bạn ghét chính mình.
Sợ hãi ngồi trên vai phải của bạn. Anh ấy là anh trai tôi và già như chính cuộc đời. Nỗi sợ hãi lấp đầy mọi góc tối bằng những con quái vật, biến mọi người lạ trên đường tối thành những kẻ giết người. Nỗi sợ ngăn bạn nói với người bạn thích về tình cảm của bạn. Anh ấy nói với bạn là không cố gắng tốt hơn là thất bại. Nỗi sợ hãi khiến bạn xây dựng một nhà tù cho chính mình.
Còn tôi là ai? Tôi là con quỷ tồi tệ nhất, nhưng bạn lại coi tôi như một người bạn. Bạn tìm tới tôi khi bạn không có gì khác, vì tôi sống trong trái tim bạn. Tôi là người buộc bạn phải chịu đựng. Là người kéo dài sự thống khổ của bạn.
Thân ái,
Hi vọng.
Xem lại tuyển tập truyện kinh dị cực ngắn phần 1 và phần 2 nếu bạn bỏ lỡ nhé.
- 0
- 0Bình luận