Những nạn nhân nổi tiếng nhất của những cuộc thanh trừng phù thủy
Những cuộc săn lùng phù thủy bắt đầu lan rộng từ châu Âu đến Anh vào năm 1590. Vua James đệ Tứ của Scotland là thợ săn phù thủy đáng gờm nhất. Ông thậm chí còn xuất bản Daemonologie (Quỷ Học) dành cho những ai có cùng niềm đam mê săn lùng phù thủy với ông. James miêu tả phù thủy là những kẻ phản bội cao cấp dám chống lại Chúa và các Thần, điều đó có nghĩa là mọi phương thức dù kinh hoàng đến đâu cũng có thể được chấp nhận.
1. Bị xử tử vì... biết bơi
Ở ngôi làng nhỏ Milton của xứ Bedfordshire, vào năm 1613, hai con ngựa đang kéo một thùng ngô đã bị một con lợn đen làm cho hoảng sợ. Con lợn chạy lòng vòng ngoài đường và 2 con ngựa cũng bị hoảng và không dám đi tiếp. Phải mất một lúc lâu thì những người hầu mới bắt và trấn tĩnh được các con vật, nhưng khi họ vào nhà thì đâu lại vào đó. Con lợn nái chạy vào căn nhà của mẹ con Mary Sutton, và nhiều người bắt đầu nghĩ rằng vì bà có năng lực phù thủy nên mới có thể thu hút con vật chạy vào nhà mình. Tin đồn nhanh chóng lan truyền đến tai Enger, chủ nô. Đứa con trai 7 tuổi của ông đã lấy đá ném vào Mary và gọi bà là phù thủy. Vài ngày sau, thằng bé qua đời.
Enger đổ lỗi cho mẹ con Mary và sẽ chứng tỏ rằng bà có tội bằng cách thả họ xuống nước. Đầu tiên, Mary bị dìm xuống một con đập với sợi dây quấn quanh thắt lưng. Chưa hài lòng, Enger tiếp tục buộc ngón cái tay trái vào ngón cái chân phải và ngược lại, sau đó tiếp tục dìm Mary xuống. Bà quay vòng vòng như thể bị mắc vào một xoáy nước nhưng vẫn nổi được trên mặt nước – Điều này, trong mắt Enger, là bằng chứng xác thực nhất cho thấy Mary thật sự là một phù thủy. Thế là cả hai mẹ con Mary đều bị treo cổ vào ngày 7/4/1613.
2. Ai là phù thuỷ?
Agnes Sampson là một bác sĩ và nữ hộ sinh rất được kính trọng. Nhưng vào năm 1592, cô cũng bị lôi kéo vào những cuộc săn lùng phù thủy tàn khốc ở North Berwick. Trên đường trở về từ một chuyến du ngoạn, James đệ Lục cùng cô vợ người Đan Mạch đã bị bão tố cản trở. Những cơn bão này được cho là do mấy mụ phù thủy muốn ám sát nhà vua nên đã làm cho trời nhiều mưa bão. Nhiều người bị bỏ đói để nhà vua xem phù thủy thì có tự làm ra đồ ăn được không, và trong số họ, không may cũng có cô hộ sinh Agnes Sampson.
Sampson bị xích lại bằng một công cụ có tên đồ khóa mõm phù thủy: 4 bên ngạnh được đặt vào trong miệng, sau đó buộc vào tường (Những người từng thử niềng răng cũng sẽ có cảm giác tương tự thế này). Sampson sau nhiều ngày chịu đựng thì cuối cùng cũng chịu thua hoàn cảnh, cô thú nhận mình là phù thủy và chịu hỏa thiêu để chấm dứt cơn đau.
3. Lời khai của trẻ em
Những ngày tăm tối mà lời nói của con trẻ cũng có thể khiến cho bạn bị kết tội. Chuyện này đã không may xảy ra với một gia đình ở Pendle, Lancashire vào năm 1612. Jennet Device lúc đó sống cùng với mẹ mình là Elizabeth, bà ngoại Demike, chị cả Alizon và anh trai James. Demike không được dân làng ưa chuộng lắm vì cặp mắt xếch của mình, nên khi Alizon nói xấu một người bán hàng và ông ta không may qua đời, mọi người bắt đầu bàn ra nói vào về Demike, liệu bà có truyền ma thuật gì cho con cháu của mình không.
Jennet Device bước vào tòa án nơi Demike và Alizon bị buộc tội là phù thủy. Elizabeth bắt đầu lớn tiếng với Jennet và cô bé bắt đầu khóc. Jennet yêu cầu tòa án đưa mẹ cô bé đi, sau đó nói rằng mẹ cô thực chất chính là một phù thủy, và cô bé còn thỉnh thoảng thấy linh hồn của bà dưới dạng một chú chó nâu tên Ball.
Tòa án tin lời cô bé và kết tội cả gia đình cùng với một số người hàng xóm thân cận. Ngày hôm sau, họ bị treo cổ ở đồi Gallows.
4. Đại Tướng Diệt Ma
Có một trái tim được khắc rất sâu bên trên khung cửa sổ số 17 tại Tuesday Market Place, King’s Lynn. Đây là nơi đã chứng kiến khung cảnh cô gái trẻ Margaret Read bị thiêu sống, trái tim cô văng vào bức tường. Trái tim cô gái sau đó đập được thêm mấy hồi, và cuối cùng bị nhấn chìm bởi dòng nước của sông Ouse. Margaret Read, là một phù thủy.
Vào năm 1706, Matthew Hopkins, Đại Tướng Diệt Ma được trả công rất hậu hĩnh nhờ vào tài năng thanh trừng phù thủy của mình. Bên cạnh những biện pháp tra tấn thời đó, Hopkins còn nghĩ ra một biện pháp mới để thử lũ phù thủy: Dùng một cây giáo nhọn tự chế để đâm xuyên qua núm vú hoặc những vết sẹo trên cơ thể để xem họ có bị miễn nhiễm với đau đớn thể xác không. Nhưng Hopkins ngu ngốc ở chỗ cây kim dài chưa đến 5cm sẽ bị đẩy lùi lại khi gặp áp lực, và tất nhiên là những người bị thử sẽ không cảm thấy đau đớn lắm rồi, nên Hopkins ngang nhiên gọi họ là phù thủy sau đó kết án họ.
5. Cũng có những người phải chết chỉ vì quá xui
Joan Flower cùng 2 đứa con gái, Margaret và Philippa đang là hầu gái của của lâu đài Belvoir, cho đến khi Margaret bị đuổi việc vì tội ăn cắp vặt. Không lâu sau đó, cả gia đình hoàng gia bị ốm và con trai cả của Bá Tước qua đời. Mọi người đều đổ lỗi cho Joan Flower cùng 2 đứa con của bà, Bá Tước nhanh chóng ra lệnh cho họ vào nhà tù Lincoln. Joan quyết không chịu thú nhận gì cả, bà còn yêu cầu bánh mì và bơ, và nếu bà thật sự có tội thì bà sẽ mắc nghẹn mà chết. Sau khi ăn một miếng bánh mì, bà thật sự bị nghẹn và chết. Thấy cảnh tượng này, 2 đứa con gái của bà run rẩy sợ hãi và thú nhận tất cả mọi thứ, rằng gia đình mình là gia đình phù thủy. Như thường lệ, 2 người con gái bị kết án và treo cổ.
6. Nụ hôn quỷ quyệt
Vào một buổi tối lạnh giá ở Cork, Ireland, một người phụ nữ cao niên với cái tên Florence Newton quỳ xin một miếng bánh mì trước thềm nhà của John Pyne, nhưng bà đã bị người quản gia, Mary Longdon, đuổi đi. Một thời gian sau, Florence gặp lại Mary đang chuẩn bị đi giặt đồ cho gia đình Pyne, bà giựt chiếc xô đựng nước từ tay Mary và hôn Mary rất nồng nhiệt, Florence nói rằng:
Mary à, tôi cầu mong cho cô và tôi, hãy là những người bạn thật thân thiết. Vì tâm địa tôi không hề có tí xấu xa nào khi nghĩ đến cô.
Mary sau khi trải qua sự việc kỳ lạ này đã nôn mửa rất nhiều, bà nôn ra những chiếc kim, đồ ghim, móng ngựa, len và cả rơm. Florence ngay lập tức bị đưa ra tòa vì bỏ bùa Mary. Một trong những bài kiểm tra mà bà phải thực hiện là đọc thuộc lòng nhiều kinh nguyện, nhưng bà không hề thuộc. Quản ngục Davy Jones thậm chí còn đã giúp bà học, và vì muốn thể hiện sự biết ơn, bà cũng đã hôn tay vị quản ngục. Vài tuần sau đó, Davy qua đời.
Hồ sơ về vụ án này đã mất, nhưng có vẻ như Florence cũng đã bị kết tội tử hình.
7. Bị kết tội vì không biết đọc kinh
Phù thủy cuối cùng bị kết án tử hình ở Anh là Jane Wenham, phù thủy xứ Walkern vào năm 1712. Thêm một lần nữa, việc không biết đọc kinh nguyện cùng Chúa đã là bắng chứng cuối cùng để kết tội bà. Tại tòa, bà không thể nào thốt ra được những câu như “cứu chúng con khỏi mọi cám dỗ”, “xin Cha tha tội cho chúng con”. Những người buộc tội bà cũng đâm bà bằng một chiếc kim khâu, nhưng máu đã không chảy ra, thay vào đó là một chất lỏng nhầy nhầy. Đây chắc chắn là một phù thủy rồi.
Thái độ của tòa án thì liên tục thay đổi trong vụ án này. Chủ tòa John Powell cảm thấy rất hoài nghi về những cáo buộc “phù thủy”, thậm chí ông còn thấy cảm thông cho người phụ nữ đã đến tuổi ngũ tuần. Nhưng với áp lực từ xã hội quá lớn, Powell vẫn phải kết tội Wenham, nhưng Powell đã đình chỉ bản án lại và Jane cũng có thể đã được nhận ân xá từ chính Nữ hoàng Anne.
8. Bị kết tội vì miếng gạch lót mái
Vào năm 1586 ở Faversham, Kent, con gái của Sarah Cooke, Jane, bỗng cảm thấy mình đang yếu dần. Cooke được chỉ dẫn là đi đến nhà của người mà bà nghi nhất đã đầu độc con gái bà và lấy ra một miếng gạch lót mái từ nhà họ. Miếng gạch sau đó sẽ được đặt vào lò lửa, cháy xong, sẽ có bụi và vụn gạch bay quanh chiếc nôi em bé. Cooke làm theo và lấy miếng gạch từ nhà của Joan Cason. Miếng gạch được đưa vào lò, cháy, và bụi cùng vụn gạch đúng là có bay quanh chiếc nôi em bé. Để làm cho Joan càng thêm vẻ có tội, Cooke kể rằng trước đó vài tiếng, Joan có qua nhà bà chơi, và Jane bắt đầu thấy yếu đi sau khi nhìn vào mắt Joan.
Bồi thẩm đoàn tại phiên tòa của Joan đã cố gắng khoan hồng, bỏ đi tội giết người và chỉ kết tội bà có dính líu với ma quỷ. Nhưng ma quỷ vẫn là tội ác không thể tha thứ, và Joan bị treo cổ 3 ngày sau đó.
9. Quá dũng cảm để có thể là một người phụ nữ bình thường
Janet Forsyth là người phụ nữ với biệt tài dự báo thời tiết. Nhưng vào năm 1627, khả năng này không hề đồng nghĩa với một sự nghiệp thành công trên TV. Vào một buổi sáng nọ sau khi dự đoán thời tiết của hôm đó, bà nói với người yêu, Benjamin Garrioch là đừng ra biển. Người ngư dân sau đó vẫn ra luôn, bất chấp những cảnh cáo của Forsyth. Sau đó, mây mù kéo đến và vây kín vùng biển. Janet bị gắn mác là phù thủy và phải sống những ngày tháng tiếp theo trong cô lập hoàn toàn.
Nhiều năm sau, có một con thuyền đang gặp nạn đậu trước Westray. Janet kêu gọi dân làng ra để giúp đỡ họ, nhưng dân làng thì chỉ hứng thú với số hàng hóa mà chiếc thuyền mang theo. Nhưng Janet vẫn không thay đổi quyết định, bà leo lên chiếc thuyền nhỏ của mình để tự ra giải cứu những người trên con thuyền kia, đưa họ về đến vịnh Pierowall. Đến đây là số phận của bà coi như đã được định. Không một người phụ nữ bình thường nào có thể thực hiện được những việc này cả. Bị kết tội và xử án như một phù thủy, nhưng sự việc này vẫn còn một cú twist cuối cùng.
Vào ngày xử án, buồng ngục giam giữ Janet hoàn toàn trống rỗng. Giả thuyết lãng mạn ở đây là chàng người yêu lâu năm của Janet, tưởng là đã mất tích, nay quay lại để giải thoát bà khỏi cảnh ngục tù. Hay có lẽ nào, Janet thật sự là một phù thủy và đã tự giải thoát?
- 0
- 0Bình luận