Hình ảnh hiếm hoi về những đứa trẻ tại bệnh viện tâm thần 75 năm trước (P.2)
Một người trưởng thành không minh mẫn trí óc đã khổ, là trẻ nhỏ lại càng khổ hơn. Cha mẹ nào mà không muốn con lành lặn, khỏe mạnh nhưng vào khoảng hơn 75 năm trước, đối với những đứa trẻ có vấn đề về thần kinh, cha mẹ chúng không biết phải chăm sóc như thế nào, đành đưa vào bệnh viện nhờ sự trợ giúp. Tuy nhiên, bệnh viện tâm thần chưa bao giờ là ngôi nhà thứ hai với những đứa trẻ này.
8. Trẻ khuyết tật cũng bị đưa vào nhà thương điên
Ở nhiều nước trên thế giới, nhà thương điên không chỉ là nơi dành cho người có tinh thần bất ổn mà những gia đình có con trẻ bị khiếm khuyết về thể chất cũng đẩy vào đây vì họ không thể hoặc không muốn chăm sóc cho chúng. Đặc biệt ở những nơi nghèo đói trên thế giới, cuộc sống của những trẻ nhỏ còn đáng buồn hơn.
Đây là hình ảnh chụp tại nhà thương điên ở Serbia. Trẻ em ở đây không được trị bệnh, thậm chí chúng còn không được mặc quần áo lành lặn như những đứa trẻ bình thường khác. Ngoài ra, như bạn thấy, đứa trẻ này bị cụt chân nhưng không hề có một chiếc xe lăn hỗ trợ nào.
9. Cuộc sống cô độc, bị đối xử tệ
Trẻ em bị chuyển đến nhà thương điên ít nhận được sự quan tâm và tình thương của người lớn. Một thực tập sinh đã khá sốc và kinh hãi khi đến thực tập tại bệnh viện tâm thần Belarus vì y tá và nhân viên trong bệnh viện không hề quan tâm đến cuộc sống của những đứa trẻ ở đây.
Trong suốt thời gian tham gia tình nguyện tại cơ sở, cô chỉ thấy nhân viên làm chủ yếu 2 nhiệm vụ: thay tã và cho bệnh nhân ăn. Vì số lượng quá tải, nhân viên không có tâm nên thời gian cho trẻ ăn nhanh đến mức có thể ghi cả vào kỷ lục thế giới...
Một cậu nhóc được đút một chén cháo nhuyễn chỉ trong chưa tới 1 phút. Khi đút trẻ ăn, các nhân viên đều im lặng, không để lộ một chút cảm xúc nào. Để hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng, các y tá còn đổ thẳng cháo vào miệng các em, sau đó chuyển sang những đứa trẻ khác. Đối với bọn họ, những đứa trẻ này không cần được đối xử giống như một con người.
10. Xe lăn bằng gỗ
Cho dù những đứa trẻ này có bị khuyết tật hay tay chân bình thường thì chúng đều được đưa lên xe lăn gỗ để các y tá đẩy đi rồi tụ lại một chỗ tại sảnh. Đây cũng có thể là một cách để ngăn chặn bệnh nhân đi lang thang vào những khu đất xung quanh. Những đứa trẻ này tất nhiên không hề có ý niệm tại sao bọn chúng phải ngồi đó. Đối với các bệnh nhân nhỏ tuổi, việc ngồi trên xe lăn là một phần trong cuộc sống hằng ngày của chúng.
11. Âm thanh la hét
La hét là những âm thanh thường xuất hiện tại bệnh viện tâm thần. Có thể cậu bé trong hình hét lên vì tức giận, đau đớn hoặc cũng có thể vì cậu đang phải chịu những thách thức quá lớn về mặt tinh thần đến mức không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Những đứa trẻ sống tại nhà thương điên có lẽ đã quá quen với tất cả những tiếng ồn khủng khiếp đó. Tuy vậy, thuốc và phương pháp điều trị tại những trung tâm này không hề giúp chúng thuyên giảm bệnh tình.
12. Khu chăm sóc bệnh nhân chật hẹp
Đây là hình ảnh những đứa trẻ được đưa đến điều trị tại Willowbrook State School ở New York. Bệnh viện này theo đúng trên giấy tờ thì chỉ chứa được 4.000 bệnh nhân, nhưng chỉ sau 20 năm mở cửa, đã có 6.000 bệnh nhân bị nhồi nhét tại đây.
Tại các bệnh viện tâm thần phức tạp như thế này thường sẽ có những cuộc thí nghiệm kỳ lạ, những vụ bê bối, lạm dụng mà rất ít khi được đưa ra ánh sáng. Đến năm 1983, nhờ vào sự phản đối kịch liệt của công chúng, nhà thương này đã bị đóng cửa.
13. Trẻ em bị ảnh hưởng từ vụ thảm họa phóng xạ Chernobyl
Nhà máy năng lượng nguyên tử Chernobyl phát nổ đã tạo ra vụ thảm họa hạt nhân kinh khủng nhất trong lịch sử. Hậu quả kéo theo là những đứa trẻ sinh trong những năm 1986 đều có khả năng bị dị tật bẩm sinh. Nhiều đứa trẻ dù không có vấn đề về thần kinh nhưng bị dị tật do vụ nổ cũng bị đưa đến bệnh viên tâm thần để sinh sống suốt phần đời còn lại.
14. Trẻ em trong trại tâm thần chờ đợi điều gì?
Những đứa trẻ này đang tập trung tại một căn phòng để chờ đến lượt ăn tối. Hầu hết đều có IQ cực thấp, vì vậy các y tá phải cho các em vào phòng nhỏ để dễ dàng kiểm soát và chăm sóc chúng.
15. "Điếc không sợ súng"
Thật đáng thương khi nhìn thấy cảnh những đứa trẻ không nhận được sự chăm sóc tốt, cũng như điều kiện sống tại các phòng bệnh quá yếu kém.
Tuy nhiên, có lẽ cũng may mắn một phần vì trẻ em được chuyển đến đây không hoàn toàn bình thường. Vì vậy, chúng không biết mình phải trải qua nhiều chuyện khổ cực hay cảm thấy tủi thân. Chúng không buồn vì không nhận được sự chăm sóc của bố mẹ hay sự quan tâm giúp đỡ của các nhân viên y tế. Cũng có thể coi đó là "đặc ân" mà Thượng đế ban cho để khiến nỗi bất hạnh của chúng vơi bớt phần nào.
- 0
- 0Bình luận