[Truyện ngắn] Ác quỷ hộ mệnh [Kỳ cuối]
Bạn có thể theo dõi kỳ 1 của câu chuyện tại đây.
(tiếp theo)
“Thiên thần hộ mệnh” cười, nhưng vẻ mặt của tôi có vẻ như rất khó hiểu nên anh ta hỏi lại, “Làm sao?”
“Thì không có gì cả, chỉ là, khi nhắc tới “thiên thần”, tôi sẽ không nghĩ đến diện mạo của anh…”
Anh ta lại thở dài, “Phải rồi, vì khi nhắc đến 2 chữ “thiên thần”, ai cũng mặc định đó là một tên mặc đồ trắng, có ánh hào quang, giỏi ăn nói và có đôi cánh đẹp thướt tha, nghĩ rằng mình là ân huệ của cả thế giới này”.
“Khoan, khoan đã, tôi xin lỗi, tôi không có ý đó, chỉ là bây giờ não tôi đang rất rối, vì tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây”.
“Được rồi, không sao đâu cô bé, cũng chẳng phải là lỗi của cô. Thật ra tôi cũng chẳng phải thiên thần”.
Phần nào đó trong tôi đang muốn hét lên rằng “CÒN PHẢI NÓI NỮA À?” nhưng tôi đã kịp uốn lưỡi mình lại trước khi kịp phun ra những lời lẽ gây tổn thương đó. Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, xung quanh vẫn là những tán cây mọc đầy cỏ dại.
“Để tôi giải thích, không phải tự nhiên mà con người lại có một thiên thần hộ mệnh. Có một cái loại nghi thức gì đó rất là phức tạp cần phải được tiến hành, và không được tiến hành lên bản thân. Chúng ta chỉ có thể tiến hành cho người khác, một người mà chúng ta yêu quý. Bà của cô đã thực hiện nghi thức đó cho cô trước khi bà chết, nhưng bà đã làm sai một số chỗ, nên thay vì một thiên thần hộ mệnh, cô có tôi”. Anh ta vừa nói, vừa nhìn vào mặt dây chuyền bà tặng tôi.
Ngẫm nghĩ một chút, tôi nghĩ rằng tất cả những điều anh ta vừa nói đều có lý cả.
“Vậy chính xác thì anh là gì cơ? Quỷ?”
“Uhh, có thể, loài người có nhiều thứ để gọi mà, quỷ nghe cũng khá hay, nên tôi sẽ tạm chấp nhận bị gọi là “quỷ” vậy”.
“Nếu là quỷ thì bản chất của anh phải là tiêu diệt loài người hay gì đó chứ, sao anh lại bảo vệ tôi?”
“Cô em à, cô hiểu nhầm rồi. Thiên thần hay ác quỷ gì thì chúng tôi đều như nhau cả. Điểm khác biệt duy nhất ở đây là đám ác quỷ chúng tôi không ngại ra tay khi có chuyện”, dáng vẻ nói chuyện của anh ta có vẻ hơi bất cần, “Đám thiên thần thì cao thượng và quyền năng, thỉnh thoảng có hơi hợm hĩnh nữa, hiểu không? Đám đấy thì lúc nào cũng tìm cách để tha thứ, cầu nguyện rồi này nọ, nhưng sẽ có lúc mà mọi thứ nó quá giới hạn, đó là lúc đám ác quỷ ra tay. Có thể ta đang thiên vị, nhưng nói nhỏ nghe nè, ta thà có một ác quỷ hộ mệnh hơn là một thiên thần hộ mệnh”.
“Ác quỷ hộ mệnh” của tôi búng tay và chỉ vào cái xác đang lạnh dần.
“Mấy tên như hắn, đám ác quỷ sẽ muốn lí lẽ với chúng, chỉ cho chúng biết thế nào là phải trái đúng sai, còn tôi thì không, hãy nghĩ đơn giản rằng hắn không đáng sống, gieo nhân nào thì gặt quả ấy thôi. Hắn ta đâu phải kiểu “Ối chết, mình lỡ trở thành kẻ hiếp dâm rồi” đâu, thằng này bị bệnh rồi, nên tôi chỉ đảm bảo rằng nó nhận được những gì nó xứng đáng thôi. Đấy, cô có thấy không, với những người như tôi trông nom thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều, chẳng có gì rườm rà phức tạp cả”.
Tôi nhìn lại cái xác của tên biến thái vừa định hiếp dâm tôi. Nhìn cả một lúc lâu sau, tôi vẫn không hề cảm thấy chút động lòng hay áy náy gì cả. “Huh, ai lại biết được, hóa ra ác quỷ mới là những người tốt thật sự”.
“Hmmm….Thật ra thì cũng không hẳn là như vậy. Ý ta là, con người có tốt hết không? Không hề. Ranh giới giữa thiên thần và ác quỷ cũng rất mỏng manh”.
“Khoan, vậy là mỗi lần tôi gặp nạn, anh sẽ hiện lên và giúp tôi? Kể cả khi có người đang ở xung quanh? Tại vì tôi thấy như vậy là không hay cho lắm…”.
“Cô bé à, tôi thích cô rồi đấy. Thật ra là chỉ có cô mới có thể thấy ta, nên việc có cả trăm người xung quanh sẽ không thành vấn đề đâu. Chỉ có điều là, tôi không ở đây vì những chuyện vớ vẩn, lỡ như cô có vấp phải một chậu cây và bị dập trán thì đó là chuyện của cô, tôi chỉ hiện lên nếu như hậu quả có thể cực kì xấu, và thêm nữa, cô sẽ luôn phải đeo sợi dây đó để tôi biết chuyện gì đang xảy ra”.
Tôi lại một lần nữa nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra kể từ lúc tôi rời bữa tiệc cho đến giờ…
“Trời cũng khuya rồi, và cô phải về ngủ thôi cô bé à”. Với một cái búng tay, cả anh ta và tôi đã ở trong kí túc xá, trên chiếc nệm quen thuộc mà tôi hay nằm.
“Khoan đã? Anh búng tay một phát là chúng ta di chuyển tức thời được á?”
“Nah, không đâu, cái búng tay chỉ là để làm màu thôi. Cô ngủ đi, thằng kia cứ để tôi lo, cô đừng nghĩ ngợi gì hết. Vậy nha, đi đây”.
Bóng người anh ta bắt đầu mờ dần đằng sau tấm rèm cửa…
“KHOAN!”, anh ta quay lại khi nghe tôi la lên, “Anh chưa cho tôi biết tên”.
Cặp mắt vàng kia như đang lóe sáng lên điều gì đó
“Thật á? Chưa… chưa bao giờ có ai hỏi tên tôi cả”.
“Nhưng mà anh có tên, phải không?”
“Tất nhiên rồi đồ đần, nhưng nghe nó bạo lực lắm, và tôi không thích”.
“Vậy chúng ta sẽ tìm cho anh một cái biệt danh nghe thật ngầu, tôi phải biết cách để gọi anh chứ”.
Tôi ngẫm nghĩ vài phút, thật ra là tôi đã có ý tưởng rồi nhưng tôi sợ anh ta sẽ không thích và từ chối, nhưng thôi kệ, chỉ là đặt tên cho ác quỷ hộ mệnh của mình thôi mà.
“Harry? Harry nghe được không?”
“HARRY? MỘT TÊN ÁC QUỶ CAO HƠN 2 MÉT, ĐẾN TỪ CÁI VÙNG KHỈ HO CÒ GÁY NÀO ĐÓ, CÓ THỂ GIẾT NGƯỜI VÀ DỊCH CHUYỂN TRONG CHỚP MẮT, VÀ CÔ CHỌN CÁI TÊN HARRY? CÁI GÌ ĐÂY? TRÒ CƯỜI À?”
“Khoan đã, nghe tôi giải thích này. Hồi còn nhỏ tôi hay bị bắt nạt, nên tôi tưởng tượng ra một cậu bạn tên Harry để tâm sự và bảo vệ tôi. Thật ra thì Harry không bảo vệ tôi được, hơi ngớ ngẩn ha. Nhưng bây giờ tôi có anh rồi, chỉ có tôi mới có thể thấy và nói chuyện với anh, hơn thế nữa, anh cũng có thể bảo vệ được tôi, nên chắc chắn anh là Harry rồi còn gì”.
“Uhhh, ok, được thôi, chắc như vậy cũng ổn”, anh ta lại bắt đầu nhạt dần, “Và bây giờ tôi phải đi thật rồi, nhưng mà nếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi, tôi sẽ có mặt”, anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi rồi cuối cùng cũng biến mất.
Ngay trên đầu danh bạ của tôi có một liên hệ mới, không có số, chỉ có cái tên Harry, và tôi nghĩ thầm, “Nhà mạng nào lại hỗ trợ dịch vụ gọi xuyên không nhỉ?..."
- 0
- 0Bình luận