Rầm rì kể nhỏ cho nhau nghe những câu chuyện tâm linh có thật (P1)
Trên thế giới này luôn có những điều kì lạ mà các nhà khoa học vẫn không thể nào lí giải nổi. Những con búp bê quỷ ám, các căn nhà ma hay hồn phách lảng vảng trước mặt.... kẻ thì bảo đặt điều, người lại nói đó là thật. Song không ai có thể giải thích hết được 100% các hiện tượng ấy. Nhưng dù có như thế nào, chúng vẫn xảy ra đâu đó trên thế giới.
Mới đây, trên diễn đàn Reddit, một tài khoản đã đặt câu hỏi về những trải nghiệm thấy ma hoặc các hiện tượng siêu nhiên mà mọi người từng gặp. Hàng loạt câu chuyện kì lạ, ma quái được kể ra, khiến cho cả những người bấy lâu dửng dưng vẫn không khỏi phân vân về thế giới chúng ta đang sống.
JacP123:
Vài tháng trước tôi bị tai nạn xe nặng, vỡ cả cột sống nên phải làm phẫu thuật để nối chúng lại. Lúc ở trong phòng phẫu thuật, tôi có nhìn thấy 2 người đàn ông. Họ trông không có vẻ gì là bác sĩ và nhìn khá là lạ. Lúc sau thì tôi mới nhận ra họ là 2 người ông đã khuất của tôi. Một người mất lúc còn đang trong bệnh viện, người còn lại thì mất khi đang thực hiện ca mổ.
Lý do tôi nhận ra là nhờ có câu chuyện của ba mẹ tôi. Họ đợi tôi suốt ca phẫu thuật kéo dài 11 tiếng đồng hồ trong phòng ăn bệnh viện. Khi đó ba tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ông nội, nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ông nói với mẹ, và bà thậm chí còn không hề ngạc nhiên, bà cũng nghe thấy tiếng ông ngoại nói rằng tôi rồi sẽ ổn. Mà lúc đó đã khá trễ, cả phòng ăn im ru chỉ có 2 người ở đó.
Tôi còn chưa bao giờ kể với ai câu chuyện này cả.
[-] ScarletBeezwax
Nhà tôi ở có một cái tầng hầm, cứ mỗi lần tôi đi cầu thang ở đó là lại cảm thấy lạnh sống lưng kiểu kì quái thế nào ấy. Mà nơi làm việc đặt trong hầm nên tôi dành khá nhiều thời gian dưới đấy.
Chỉ có điều, cứ mỗi lần đang làm việc, tôi mới rời mắt một cái là dụng cụ nó lại bay đi đâu mất. Tôi tìm hoài nhưng chẳng bao giờ thấy tụi nó. Rồi đến một ngày chịu hết nổi, tôi ngồi rầu rĩ “Trời ơi là trời, trả tôi cây kéo đi!”. Khi quay đầu lại, cây kéo nằm trên đống thư trong khi tôi vừa mới tìm ở đó xong.
Tôi có kể điều này với hàng xóm, bà ấy nói người chủ cũ ngôi nhà này là một ông già vui tính hay thích chọc mọi người, ông ấy té cầu thang mà mất.
Tôi nghĩ là cái cảm giác lạnh sống lưng tôi có lúc đi cầu thang là ông đang nhắc tôi phải đi đứng cẩn thận. Sau đó thì mỗi lần tôi mất đồ, tôi sẽ hỏi xin lại nó một cách tử tế và luôn luôn, nó sẽ nằm ở những chỗ mà tôi thề là tôi đã tìm qua rồi. Cảm ơn nhé, ông ơi, cháu thấy mấy trò này khá vui đó.
Tucker33
Ông bà tôi từng có một bức tranh rất đẹp về dì tôi trong phòng khách của họ. Dì ấy vẫn sống nha mọi người. Có lần khi tôi 5 hay 6 tuổi gì đấy, đang ngủ trong phòng khách thì đột nhiên nghe thấy bức tranh đó nói chuyện với mình. Tiếng động và cách nói năng cũng giống hệt cách mà dì thường hay nói với tôi luôn.
Mà kì lạ là hồi ấy tôi chẳng thấy sợ gì cả, cực kì bình tĩnh luôn, thậm chí còn quay qua trò chuyện với nó, trong khi tôi biết làm quái gì có chuyện tranh ảnh biết nói. Cuối cùng dì bảo tôi đánh thức ông dậy và nói là dì muốn nói chuyện với ông. Tôi hồn nhiên làm theo lời dì nói và bị ông mắng một trận thậm tệ.
Trong khi vẫn còn đang quát tháo tôi, tự nhiên ông im bặt rồi nhìn chằm chằm về phía cửa sổ. Mắt ông mở to ra và bảo tôi trốn ở phòng ngủ của ông, xong quay qua bảo bà gọi điện thoại cho cảnh sát.
Tôi nhìn thấy ông lấy khẩu súng lục từ trong tủ và chạy ra ngoài. Khi bà tôi còn đang nói chuyện với cảnh sát, 2 tiếng súng vang lên. Sau đó vài phút thì ông tôi đi vào và nói ông bắn trúng tay một thằng trong cái đám đang cố lẻn vào nhà tôi, nhưng mà bọn nó đều chạy hết cả rồi.
Hóa ra là cái nhà tù cách bọn tôi 32 cây số để xổng 3 tên tù nhân. Bọn chúng chạy lẩn trong cánh rừng cho đến khi mò được đến đây rồi lên mưu ăn cắp của cải và giữ bọn tôi làm con tin nếu cần thiết. Xui cho bọn đó là bức tranh dì tôi đã kịp đánh thức tôi và bảo tôi đi đánh thức ông ngoại.
Frankenboobehs
Tôi luôn kể câu chuyện này mỗi khi được hỏi những câu tương tự.
Một đêm nọ tôi tỉnh dậy đi uống nước, đang đi đến nhà bếp thì tôi gặp ba. Tôi có hỏi gì đó như là ông đi đâu, nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào. Ông đi ngang qua trước mặt tôi như thể ông không thấy hay nghe thấy tôi, giống kiểu ba tôi bị mộng du hay sao ấy. Ông bước ra cửa trước, tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy ông ngồi dưới cái cây trước nhà, đặt tay lên gối và nhìn chằm chằm vào đêm đen. Tôi đi vào phòng mẹ và hỏi bà rằng ba đang làm gì đó, thì bà nói “Ý con là sao? Ổng nằm ngay đây nè!”.
Bà kéo cái chăn ra và ngay đó bên cạnh mẹ tôi là ba tôi, nằm ngủ im ru như tôi chưa từng thấy ông ban nãy.
Akevans4
Điều tương tự xảy ra với tôi khi tôi khoảng 4 tuổi. Cha tôi đôi khi rời nhà rất sớm để đi công tác. Một ngày nọ tôi thức dậy khoảng 6h30 do phải đi tè. Xong xuôi tôi quay lại phòng và thấy cha đi xuống cầu thang, tôi chúc ông “Có một chuyến đi tốt đẹp nha ba” rồi lên giường ngủ trở lại.
Cũng ngày hôm đó tôi có gọi điện cho cha, tôi hỏi ông là sao không đáp lại tôi gì hết, và ông kêu là ông rời đi lúc 4h rôì, 6h30 thì ông đã ở sân bay…
Bright_Eyes10
Tôi từng đăng câu chuyện này rồi, nhưng vẫn sẽ kể lại ở đây cho mọi người nghe lần nữa.
Tôi rất yêu thích những thứ liên quan đến kinh dị, siêu nhiên hay mấy thứ đáng sợ. Cả tuổi thơ và đến tận lúc dậy thì, tôi luôn dành thời gian đi bắt ma cùng bạn bè ở nghĩa địa, mấy ngôi nhà hay khu công nghiệp bỏ hoang. Chỉ cần nghe đồn nơi nào bị ma ám là tôi sẽ đi tất. Nhưng mà cả đám chưa bao giờ nhìn thấy ma nào ngoài mấy con do trí tưởng tượng của chúng tôi tạo ra. Với cả, mặc dù yêu thích kinh dị, nhưng tôi không thực sư tin ma cỏ có thực.
Năm 15 tuổi tôi đi du lịch cùng cả nhà đến Châu Âu. Chúng tôi dừng chân tại Ettal, Đức và nghỉ lại vài đêm trong một nhà trọ nhỏ. Cha mẹ tôi ở phòng đôi tầng 2, bên cạnh phòng họ là phòng có 2 chiếc giường ngủ của mấy người chị, còn tôi thì may mắn được ở trong phòng đơn nằm cuối hành lang.
Nhưng mà cái hành lang đó, tôi vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên bước vào khi cả nhà đi nhận phòng. Nó rất kì quái, giống như thể bước vào một “vùng năng lượng tối”? Tôi cứ cảm thấy kì dị và khó chịu khi ở trong hành lang, song vẫn gạt qua, nghĩ chắc do tưởng tượng thôi.
Đêm đầu tiên tôi ngủ thì chẳng có vấn đề gì, ngoại trừ đang đêm tôi thức dậy mấy lần. Ngày hôm sau, khi đang ăn sáng, một trong những người chị của tôi nói về việc cảm thấy không thoải mái khi đi dọc hành lang, không khí ở đó đột nhiên nặng nề và ngột ngạt bất bình thường. Điều này còn làm tôi thấy lạ hơn nữa, tôi không phải người duy nhất cảm thấy như vậy. Hơn nữa, chị tôi cũng là người lớn rồi, không thể nào có chuyện chị ấy tưởng tượng quá mức như tôi. Cái khách sạn này có cái gì đó thật kì dị.
Đêm đó, tôi ngủ như bình thường. Nhưng đến khoảng 2 giờ sáng thì tôi tỉnh dậy do có thứ gì đang kéo chăn, cái chăn khi đó bị giật tận mắt cá chân. Quay về phía cái thứ kéo, tôi còn nhìn thấy một hình bóng đàn ông lờ mờ trong bóng tối. Lúc đó hoảng quá, tôi cuống cuồng bật đèn lên và đúng rồi đó, chẳng có ai trong phòng ngoại trừ tôi. Cửa sổ, cửa ra vào khóa trong hết, tủ quần áo và phòng tắm cũng không có gì. Thế là đêm đó tôi thức trắng, ngồi mở video game lên chơi cho khuây khỏa.
Ngày hôm sau, cũng y chang như hôm qua tại bữa sáng, chị tôi cũng nói chị ấy thức cả đêm vì thấy có người trong phòng, còn có cả bóng in lên chiếc tường nữa. Nhưng khi bật đèn lên thì chẳng có ai. Trùng hợp quá sức ngẫu nhiên, vừa dị dị mà vừa đáng sợ nữa. Gia đình tôi rời đi ngày hôm đó nên tôi không có thêm cơ hội để trải nghiệm hay làm bất cứ điều gì khác. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn hơi hoảng khi nhớ lại chuyện này.
- 0
- 0Bình luận