Phim tội phạm Ấn Độ \'Mom\': Nơi pháp luật không hiện diện, mẹ sẽ báo thù cho con
Sở trường của dòng phim Ấn Độ là từng nhân vật trong phim đều được khắc hoạ rất rõ nét, những mâu thuẫn, những tình cảm ẩn sâu trong con người họ đều được thể hiện một cách rõ ràng, cả bộ phim lấy tình cảm làm yếu tố tập trung, hình thành một nội lực bên trong, tạo ra sức hấp dẫn và ngưng tụ mạnh mẽ.
Trong tháng 4 năm nay, có một bộ phim mới của Ấn Độ ra mắt đã lấy đi không ít nước mắt của người xem. Bởi bộ phim như một món quà tuyệt vời nhất dành tặng cho người mẹ, đồng thời ở một trình độ nào đó nó phản ánh xã hội hiện tại ở Ấn Độ, thể hiện địa vị cực thấp của người phụ nữ Ấn Độ.
Cuộc sống của phụ nữ Ấn Độ dường như là một vòng tròn vô tận, sinh ra, lớn lên, lấy chồng, sinh con, lo việc nhà,… thậm chí họ còn luôn bị vây trong nguy hiểm; nếu một cô gái trẻ ra ngoài vào buổi tối, rất có thể sẽ gặp phải không ít chuyện, bao gồm quấy rầy, ngược đãi, ẩu đả, cưỡng hiếp, thậm chí là bị giết.
Điều đáng sợ nhất là, theo như số liệu điều tra năm 2016 thì 75% tội phậm cưỡng hiếp ở Ấn Độ đều được phán vô tội, làm không ít người cho rằng: “Ở Ấn Độ, pháp luật bảo vệ những kẽ cưỡng hiếp.”
Poster phim với dòng chữ: "Người ta nói con gái nhà đàng hoàng sẽ về nhà trước 9h tối". Dù tình tiết trong cả bộ phim không hề phức tạp, tuần hoàn và phát triển theo một đường thẳng, nhưng phong cách thoải mái vẫn giúp những tình tiết ấy được phát triển trọn vẹn.
Bộ phim bắt đầu bằng mối quan hệ giữa Arya và mẹ kế Devki của mình. Arya luôn không thích bà mẹ kế Devki, ngược lại Devki vẫn luôn cố đối xử với Arya thật tốt. Có một hôm, Arya muốn đi tới vùng ngoại ô tham gia một bữa tiệc sinh nhật, nơi đó khá xa, bất chấp lời khuyên của mẹ kế, Arya vẫn nhất quyết đòi đi. Và cũng chính bữa tiệc này đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của cô cũng như toàn bộ gia đình.
Bởi vì trên đường về nhà cô bị một đám thanh niên bắt cóc, thay phiên cưỡng hiếp; chưa dừng lại ở đây, chúng ném cô gái tội nghiệp vào trong cống, mặc cho cô tự sinh tự diệt. Cuối cùng cô được cứu nhưng phải hứng chịu tổn thương tâm lý nặng nè.
Lúc ban đầu người nhà muốn thông qua pháp luật giải quyết chuyện này, hy vọng bốn gã tội phạm nhận trừng phạt của pháp luật. Nhưng kết quả thì… vì không có chứng cứ, nên cả bốn kẻ tội phạm đều được trả tự do tại chỗ.
Đây cũng chính là hiện trạng chân thật của xã hội Ấn Độ.
Với hệ thống pháp luật cũ, trình tự thẩm án dài dòng hiệu suất thấp, cả quá trình xử một vụ án hiếp dâm có thể kéo dài từ nửa năm tới mười mấy năm. Ngoài ra còn cần người bị hại đề xuất chứng cứ hữu hiệu mới có thể phán tội mà những điều này là cực kì bất công với nạn nhân.
Pháp luật không thể trừng phạt những gã tội phạm đó. Người mẹ kế Devki yếu đuối cầm lên thanh kiếm sắc bén, bà quyết định tự mình mở ra một kế hoạch báo thù.
Bà liên lạc với gã thám tử tư mình từng khinh thường, lấy thông tin những gã khốn kiếp, rồi sử dụng sở trường kiến thức vi sinh vật của mình để trừng trị chúng.
Hành động quả cảm của bà nhận được sự tán thưởng của tay thám tử, gã dốc hết sức giúp bà trong quá trình báo thù này.
Trong phim người mẹ từng nói rằng “Thượng Đế không phải tồn tại ở khắp mọi nơi.” Gã thám tử đã tiếp lời bà: “Tôi biết, cho nên Người tạo ra các bà mẹ.”
Khi có chuyện Thượng đế không thể làm được, thì Ngài gửi hy vọng vào người mẹ.
Vì người mẹ cũng như Thượng Đế, sử dụng sứ mệnh sáng tạo và cứu vớt của mình giúp đỡ, che chở những đứa con. Cho nên trong phim, người mẹ đã dùng bàn tay như thượng đế của mình đi tiêu diệt bốn gã khốn đã hại đời con gái mình.
Cảnh xúc động nhất trong phim có lẽ là cảnh cuối cùng, người mẹ cầm trong tay cây súng cảnh sát đưa cho bà, để làm tròn sứ mệnh giết chết gã tội phạm cuối cùng.
Trong phim ta thấy rất rõ pháp luật không thể thực hiện chức trách bảo vệ chính nghĩa của mình với đám tội phạm, chỉ có thể nhìn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vui vẻ reo hò.
Đối mặt với lỗ hổng của pháp luật, ba thế lực trong phim bao gồm người bị hại, cảnh sát và thám tử tư đã chọn đứng cùng một chiến tuyến, họ không hẹn mà cùng chọn cách dùng sức mạnh bên ngoài pháp luật để lấy bạo chế bạo.
Nhân vật cảnh sát trong phim dù biết rõ người mẹ chính là hung thủ giết những gã khốn đó, nhưng ông ta luôn giữ thái độ nhắm một mắt mở một mắt, thậm chí còn âm thầm cung cấp tình báo cho người mẹ. Và khi đi đến hồi kết, khi đã bắt được gã khốn cuối cùng, ông đã nhường cơ hội báo thù lại cho bà.
Bởi vì ông nhìn thấy người mẹ đã tỏ ra nghi ngờ pháp luật: “Những chuyện này rồi sẽ lại xảy ra, mà cảnh sát các người lại bất lực.”
Người cảnh sát hiểu lời chất vấn của bà mẹ không phải vô căn cứ, thân là cảnh sát, ông không cách nào thuyết phục người mẹ rằng bị kịch con bà từng chịu sẽ không tái diễn, ông thấy bất lực trước sự vô năng vô lực và vô dụng của mình. Điều duy nhất làm ông thấy mình có giá trị là trao cây súng cho người mẹ.
Bộ phim không chỉ đơn giản là một câu chuyện về một người mẹ đi báo thù cho con mà thông qua vô vàn góc độ, thể hiện tình yêu sâu sắc của một mẹ. Người mẹ được trao cho hai sứ mệnh cứu vớt và báo thù, và bà đã hoàn thành tốt cả hai vai trò của mình.
Chính vì đề tài quá nhạy cảm này mà bộ phim đã suýt bị cấm chiếu ở Ấn Độ.
Xuyên suốt cả bộ phim là một tình yêu mộc mạc nhưng đầy mãnh liệt, nó phơi bày hiện trạng cưỡng hiếp và địa vị của người phụ nữ trong xã hội Ấn Độ ra trước mặt người xem. Nếu chính nghĩa không thể thực hiện và lan toả trong hiện thực, vậy hãy để nó được trấn an và xoa dịu trong phim ảnh.
- 0
- 0Bình luận