Hành trình đi tìm \'Con ma cà rồng đầu tiên\' - Kỳ 2: Chuyện tình chưa kể
Để tiếp tục bài viết Hành trình đi tìm 'Con ma cà rồng đầu tiên' - Kỳ 1: Ma cà rồng trong lịch sử nhân loại, trong Kỳ 2 này Lost Bird sẽ mang đến một câu chuyện cảm động về ma cà rồng, thiên tình sử này không chỉ lý giải nguồn gốc của con quỷ hút máu đầu tiên mà còn khá lâm ly bi đát, có thể dựng thành một phim điện ảnh lãng mạn.
Cũng như hàng ngàn giai thoại khác về quỷ hút máu vốn đã lưu truyền xuyên suốt lịch sử nhân loại, chúng ta không thể biết được tác giả của câu chuyện sắp kể là ai và được viết từ khi nào, cũng không có gì để xác thực về sự minh bạch của nó. Mặc dù vậy, nó hợp lý và đủ thuyết phục để mang đến nhiều cảm hứng, thậm chí thay đổi cách nhìn về loài ma cà rồng đáng sợ.
Câu chuyện sau đây được cho là bắt nguồn từ thánh thư cổ có tên là Scriptures of Delphi (cuộn giấy của thành phố Delphi, cũng là thành phố tôn thờ thần mặt trời Apollo) được tìm thấy và lưu giữ bởi một gia tộc có liên quan đến những nhà tiên tri cổ đại ở thành phố này. Thực ra, câu chuyện này có thể chỉ là một tác phẩm văn chương lãng mạn của một nhà văn cổ xưa mà thôi, tuy nhiên điều này cũng không còn quan trọng nữa.
"Ambrogio"
Cái tên Ambrogio xuất phát từ tiếng Hy Lạp cổ, nguyên là "Ambrosios", tức "bất tử". Có thể thấy, đây không phải là tên thật của con ma cà rồng đầu tiên, mà là cái tên người đời đặt cho, còn danh tính thực sự của hắn là gì có lẽ không ai biết rõ.
Ambrogio vốn là một chàng trai trẻ người Italia, anh ta đam mê phiêu lưu và khám phá thế giới. Một ngày nọ, Ambrogio quyết định đi đến thành phố Delphi thuộc Hy Lạp để được nghe các nhà tiên tri trong đền thờ Apollo (Oracle of Delphi) tiên đoán về số phận của mình.
Khi đến điện thờ, Ambrogio gặp các tiên tri của thần Apollo (được gọi là các Pythia, là những nhân vật có thật trong lịch sử tồn tại ở thế kỷ thứ 8 trước Công Nguyên). Các Pythia nói những lời tiên đoán khó hiểu: "Lời Nguyền. Mặt trăng. Máu sẽ chảy."
Ambrogio cảm thấy không được thông suốt, những lời tiên tri không gợi mở cho anh ta điều gì. Ambrogio nằm trước cửa điện thờ đến tận trời sáng, khi mặt trời ló dạng, anh ta vô tình quay lại phía sau và nhìn thấy một người con gái.
Cô ta là Selene, là nữ tế của thần Apollo hiện đang sống trong điện thờ, cô cũng là em ruột của một trong những nhà tiên tri ở đây. Selene rất trẻ và cũng là một trinh nữ, bởi vì chỉ những người con gái trong trắng mới đủ tư cách làm nữ tế cho các vị thần và cô phải sống cô độc cả đời.
Ambrogio và Selene tiếp tục gặp gỡ nhiều ngày sau đó, họ nhanh chóng phải lòng nhau.
Lời nguyền
Trong những ngày cuối cùng ở Hy Lạp, Ambrogio lấy can đảm để thổ lộ tình cảm với Selene, khẩn cầu cô làm vợ anh và cùng quay về nước Ý để sinh sống và Selene đã đồng ý, họ lên kế hoạch trốn khỏi điện thờ Apollo vào sáng ngày hôm sau.
Ở trên cao, Apollo đã thấy hết mọi việc, vị thần mặt trời nổi trận lôi đình vì có kẻ dám cướp đi nữ tì của mình. Chiều hôm đó, trước khi mặt trời lặn, Apollo xuất hiện trước mặt Ambrogio và nguyền rủa anh ta rằng, khi bị những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu phải, da thịt của Ambrogio sẽ bị thiêu đốt cho đến chết.
Ambrogio cảm thấy thật quẫn trí, lời nguyền kia khiến anh không thể gặp Selene vào buổi sáng như đã hẹn. Bước di trong vô thức và trời thì sắp sáng, bản năng sinh tồn thôi thúc Ambrogio chạy vào một hang động để tránh ánh nắng mặt trời, cứ thế anh ta chạy sâu vào hang cho đến khi đi vào vương quốc dưới lòng đất của Hades - vị thần cai quản địa ngục.
Không ngờ rằng có thể đi qua chó 3 đầu Cerberus mà không bị ngăn cản, Ambrogio đi đến gặp thần Hades, dường như mọi việc đã được tính toán sẵn. Ngồi trên ngai vàng đầy xương sọ, Hades lắng nghe câu chuyện bi thảm của Ambrogio và đưa ra cho anh một yêu cầu.
Nếu Ambrogio có thể mang chiếc cung bạc của Artemis về cho Hades xem, nếu được thế ông ta có thể che chở cho anh và Selene, cả hai có thể sống dưới âm phủ vĩnh viễn và không bao giờ phải thấy ánh mặt trời. Sau đó, Hades đưa cho Ambrogio 11 mũi tên và 1 cây cung gỗ. Để tiếp cận được nữ thần săn bắn Artemis, anh ta phải dùng cung bắn hạ thú rừng để làm vật tế.
Trước khi rời đi, Hades bắt Ambrogio phải để lại linh hồn ở địa phủ, xem như một điều kiện ràng buộc, nếu anh ta trở về mà không có cây cung bạc thì sẽ mãi mãi ở lại địa phủ làm nô lệ cho Hades. Không còn lựa chọn nào khác, Ambrogio buộc phải chấp nhận.
Sáng ngày hôm sau, Selene đến nơi hẹn ước nhưng không thấy Ambrogio như đã hứa, cô chỉ tìm được một lá thư được viết bằng máu trước điện thờ, nội dung lá thư kể lại những gì đã xảy ra. Vì Ambrogio không có viết cũng không có mực, anh ta đã dùng cung tên để giết một con thiên nga, lấy máu và lông của nó để viết nên những bức thư cho Selene. Cứ thế, mỗi ngày Ambrogio để lại thông điệp cho người yêu và biến mất trước khi mặt trời ló dạng.
Lời chúc phúc của Artemis
44 ngày sau khi nhận nhiệm vụ của Hades, sau khi giết một con thiên nga xinh đẹp để lấy máu viết thư cho Selene, Ambrogio mang xác nó đến trước tượng thần Artemis như một vật tế, tuy nhiên vị nữ thần cao ngạo vẫn không chịu xuất hiện.
Đến ngày thứ 45, Ambrogio chỉ còn một mũi tên duy nhất, anh ta định săn con thiên nga cuối cùng để viết thư gửi tình nhân, tuy nhiên mũi tên đã đi chệch hướng, Ambrogio ngã quỵ, lúc này anh đã trắng tay. Vì cảm thương cho người thợ săn kiên định, Artemis lúc này mới hiện ra để đáp ứng thỉnh cầu của anh Ambrogio.
Ambrogio liền kể về tình yêu với Selene, hy vọng được mượn cây cung bạc của nữ thần để săn con thiên nga cuối cùng nhằm viết lá thư cho người yêu. Là một người thích săn bắn, Artemis không ngần ngại đưa cung bạc cho Ambrogio. Chỉ nhân cơ hội này, Ambrogio lập tức chạy vào một hang động gần đó, nhanh chóng mang cây cung tới chỗ Hades.
Tức giận vì bị lừa gạt, Artemis buông lời nguyền rủa rằng kim loại bạc sẽ đốt cháy da thịt Ambrogio, khiến anh ta vô cùng đau đớn thống khổ. Ambrogio cảm thấy bỏng rát ở tay, buông rơi cây cung và lăn lộn trong đau đớn. Trước khi bị Artemis lấy mạng, Ambrogio đành thuật lại hợp đồng giữa anh và Hades, van xin nữ thần và thú nhận rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
Artemis lại một lần nữa tiếc nuối cho chàng thợ săn trẻ tuổi, nữ thần liền nhớ lại bản thân mình từng có một tình yêu lãng mạn với cung thủ Orion nhưng cũng bị Apollo phá hại, nay trước mắt lại hiện ra một người thợ săn bị thần mặt trời nguyền rủa, cô liền động lòng muốn bù đắp cho anh ta.
Đứng trước Ambrogio, Artemis trịnh trọng tuyên bố rằng cô sẽ ban phước cho anh thành một thợ săn bất tử với những năng lực thần kỳ được kế thừa từ chính cô. Artemis hứa hẹn rằng Ambrogio sẽ có tốc độ và sức mạnh như thần thánh, móng tay và răng sắc bén như loài dã thú có thể bắt lấy bất kỳ con mồi nào, anh có thể lấy máu của chúng và viết những bài thơ tình cho Selene.
Đổi lại với lời chúc phúc này, Ambrogio và Selene buộc phải rời bỏ thành phố Delphi của Apollo, tôn sùng Artemis suốt đời, Selene cũng phải trở thành nữ tế cho Artemis. Tuy nhiên, vì nữ thần săn bắn cũng là một trinh nữ, cô không cho phép Selene được quan hệ vợ chồng với Ambrogio. Họ có thể gặp nhau, nhưng không được chạm, không được hôn, không được ngủ cùng nhau.
Ambrogio lại giết một con thú và dùng máu của nó để viết thư cho Selene, cả hai dự định sẽ dong buồm đi đến Ephesus, nơi có đền thờ linh thiêng của nữ thần Artemis. Thực hiện đúng như những gì Ambrogio đã dặn dò trong thư, khi đến bến cảng, Selene chỉ mang theo một quan tài bằng gỗ đã được đặt sẵn ở đó từ lúc nào. Ambrogio có ghi rõ, quan tài này phải để ở nơi tối của khoang thuyền, chỉ được mở ra sau khi mặt trời lặn.
Lần này, nhờ sự bảo trợ của Artemis, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, thần Apollo không thể vì ngăn cản hai người mà đắc tội với em gái - một nữ thần mạnh mẽ và có tài bắn cung còn vượt trội hơn cả mình.
Con ma cà rồng đầu tiên
Nhiều năm sau đó, Ambrogio và Selene sống hạnh phúc bên nhau, họ gặp nhau mỗi ngày và cùng nhau tôn kính Artemis. Giữ đúng lời hứa với nữ thần, họ không bao giờ chạm nhau, chỉ có thể nhìn và trò chuyện. Tuy nhiên, vấn đề nan giải lại một lần nữa nảy sinh.
Vì được lời chúc bất tử, Ambrogio không già đi, trong khi đó Selene ngày càng yếu vì tuổi tác, một ngày nọ cô mắc bệnh hiểm nghèo. Ambrogio hoảng sợ, biết rằng dù mình có tự sát để chết theo cô đi nữa thì hai người cũng không thể cùng nhau về thế giới bên kia, bởi vì linh hồn của Ambrogio hiện vẫn đang nằm trong tay Hades.
Không còn cách nào khác, Ambrogio lang thang trong đêm, anh ta dễ dàng tìm được và giết chết một con thiên nga bằng hàm răng sắc nhọn của mình. Sau đó, lại dùng xác của nó để dâng lên Artemis, mong nữ thần sẽ giúp đỡ. Khi Artemis hiện ra, Ambrogio khẩn khoản cầu xin hãy cho phép để Selene được bất tử.
Đáp lại sự trung thành và cống hiến của đôi vợ chồng ở đền thờ Ephesus, nữ thần Artemis miễn cưỡng ban cho Ambrogio một ân huệ cuối cùng. Nữ thần cho phép Ambrogio chạm vào Artemis một lần duy nhất, nhưng là để uống lấy máu của cô. Điều đó sẽ giết chết cơ thể phàm trần của Selene, nhưng sẽ có cách để anh và cô được mãi mãi bên nhau.
Ambrogio đã từ chối và không dám làm như vậy, tuy nhiên khi biết được sự thật, Selene lại ra sức van nài anh hãy kết thúc sinh mệnh mỏng manh của cô. Ambrogio đồng ý, cắn ngập răng nanh vào cổ Selene và uống cạn dòng máu trong người cô.
Khi cơ thể lạnh lẽo của Selene gục xuống cũng là lúc linh hồn cô bay lên cao, hòa vào làm một với ánh trăng, đó chính là nơi mà Selene sẽ được mãi mãi ở bên cạnh Artemis - cũng là nữ thần của mặt trăng. Từ đó, Selene được đồng nhất như là một bản thể của mặt trăng, giống như Helios là bản thể của mặt trời mà thần Apollo đại diện.
Cứ như thế, mỗi đêm trăng sáng, khi ánh trăng chiếu xuống những khu rừng, phủ lên người Ambrogio, cũng là lúc Selene được chạm vào chồng mình. Ambrogio - giờ là một sinh vật săn mồi thống trị màn đêm, tiếp tục đi săn như lời thề với Artemis.
Vết cắn của Ambrogio mang theo cả sự nguyền rủa và lời chúc phúc, dòng máu trong người anh có thể chế ngự kẻ khác, biến họ thành những thực thể bất tử, trở thành con của anh và Selene, họ sẽ mãi mãi tồn tại và làm bá chủ thế gian mỗi khi mặt trời khuất bóng.
- 0
- 0Bình luận