Sau thành công của Squid Game, Hellbound: Hàn Quốc sẽ soán ngôi Nhật Bản trở thành siêu cường văn hóa mới ở châu Á?
Khi bắt đầu đại dịch, tôi thề sẽ không chuyển sang chế độ chỉ ngồi trên sofa cùng khoai tây và bò ra khỏi màn hình TV trông giống như Sadako trong Ring sau một đêm say sưa Netflix .
Nhưng tôi dường như là thiểu số những người nghiện phim trực tuyến nhưng sau đó mọi người đề xuất một số bộ phim đó mà tôi “phải xem” khi các nền tảng phát trực tuyến nhân rộng và số người đăng ký dịch vụ tăng cao. Với tốc độ gia tăng hiện tại, Netflix sẽ có cho mình gần 1/4 tỷ người đăng ký vào năm 2022. Tuy nhiên, tôi không lường trước được cơn sốt phim trực tuyến sẽ là thứ khởi động một ngành kinh doanh xuất khẩu mới và có tiềm năng lớn cho Hàn Quốc : văn hóa của nước này.
Có thể là cường điệu, nhưng có vẻ như khi thế giới được thưởng thức hương vị của Hàn Quốc, mọi người đều thèm muốn nhiều hơn. Vì vậy, tôi quyết định bước vào thế giới phim trực tuyến và xem tập mở đầu của “Trò chơi con mực”. Bộ phim không như tôi mong đợi, nó quá bạo lực, mọi người ăn mặc những bộ trang phục ngớ ngẩn bắt chước các nhân vật trong lễ Halloween - một điều khác mà tôi không thể chịu đựng được - và tôi phải thêm phụ đề.
Vậy mà tôi đã xem nó một cách say sưa. Và nếu bộ phim đó vẫn chưa đủ, tôi quay lại dán mắt vào Hellobound, bộ phim đứng đầu bảng xếp hạng mới nhất. Tôi cũng say mê thưởng thức bộ phim cho đến hết.
Dấu ấn của bộ phim là kịch bản chặt chẽ, diễn xuất sắc nét, giá trị giải trí và những điều đáng kinh ngạc mà truyền hình Mỹ trước đó đã có. Mặc dù nó khá khó chịu và bạo lực hơn những thứ tôi thường xem, nhưng xét trong bối cảnh của bộ phim nó hoàn toàn có ý nghĩa.
Cả hai bộ phim truyền hình đều nói cho mọi người những điều chưa hiểu về người Hàn Quốc. Trong “Trò chơi con mực”, đó là sự phổ biến của những khoản nợ gia đình khổng lồ mà họ mang theo trong cuộc sống hàng ngày, và sự lo lắng về thẻ tín dụng cùng những kẻ cho vay nặng lãi tạo ra, tác động tiềm ẩn của lãi suất tăng đối với xã hội và nền kinh tế.
Ở Hellobound , chúng ta thấy người Hàn Quốc khá sùng đạo. Đây là chủ đề chính của bộ truyện, với ba con quái vật hoạt hình máy tính kéo tội nhân xuống địa ngục sau khi đánh đập. Cơ đốc giáo là một tôn giáo chính ở Hàn Quốc, cùng với Phật giáo và Hồi giáo - tất cả đều sống một cách hòa bình, không giống như trong phim.
Và tôi thừa nhận, khi sức khỏe được phục hồi sau 6 tiếng đồng hồ xem phim, tôi đã có ý tưởng đi ra ngoài để tìm một số món BBQ Hàn Quốc và ăn một hộp kim chi lớn. Điều này khiến tôi tự hỏi liệu sự quan tâm đột ngột đến các chương trình truyền hình Hàn Quốc có khơi gợi sự quan tâm của mọi người đối với các khía cạnh khác của văn hóa nước này, như đối với tôi hay không.
Với việc Từ điển tiếng Anh Oxford đồng ý cho Hàn Quốc thêm 26 từ tiếng Hàn vào cuốn sách của mình vào năm ngoái, điều này có vẻ rất khả thi. Nếu đây không phải là một trào lưu, liệu điều này có thể gây tác động đến nền kinh tế Hàn Quốc thông qua xuất khẩu văn hóa? Hoặc cụ thể: Liệu Hàn Quốc có thể khai thác sự mê hoặc văn hóa mà Nhật Bản đã làm? Nơi mà mọi du khách hoàn toàn yêu thích và nói với tất cả bạn bè của mình rằng họ phải đến thăm.
Liệu điều này có khởi động ngành du lịch Hàn Quốc khi Covid-19 kết thúc, thu hút du không chỉ du khách người Trung Quốc? Seoul, Busan và Jeju sẽ trở thành điểm đến hot tiếp theo? Điều này cũng có nghĩa là các nhà hàng Hàn Quốc và các sản phẩm Hàn Quốc sẽ mọc lên ở khắp mọi nơi? Liệu bulgogi có trở nên phổ biến như sushi - món mà bạn có thể mua ngay tại bất kỳ siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi nào ở bất kỳ đâu trên hành tinh này?
TÌNH YÊU VÀ SỰ LỰA CHỌN
Ở nước láng giềng Nhật Bản, việc du nhập văn hóa Hàn Quốc đã tiến xa hơn nhiều so với phần còn lại của thế giới. Phim truyền hình Hàn Quốc, đồ ăn và vô số các sản phẩm từ xứ sở kim chi đến mỹ phẩm không phải là điều bất thường trong cuộc sống hàng ngày.
Ngày nay, có khoảng 825.000 người dân tộc Hàn Quốc cư trú tại Nhật Bản và với mối quan hệ đôi khi căng thẳng của hai quốc gia, sự phổ biến các sản phẩm của nhau có xu hướng nóng lạnh bất thường. Tuy nhiên, năm 2002 là năm bản lề của truyền hình, với bộ phim Bản tình ca mùa đông được xuất khẩu sang Nhật Bản. Bộ phim với dàn diễn viên xinh đẹp Bae Yong-joon và Choi Ji-woo đã gây bão. Những người phụ nữ trung niên đã “chảy nước miếng” vì Bae và hét lên đầy nước mắt tại sân bay khi anh và các thành viên khác của dàn diễn viên đến và đi.
Những cảnh lãng mạn thú vị trên truyền hình tô điểm cho mọi thứ, từ hộp bento đến máy làm bánh pachinko.
Hai mươi năm sau, các sản phẩm của Hàn Quốc đang có một đợt bùng nổ nhỏ khác ở Nhật Bản, các quận ở Tokyo như Okubo và Ueno đều vô cùng bận rộn.
Nhưng xuất khẩu và ảnh hưởng văn hóa có thể là một chủ đề nhạy cảm và không hợp khẩu vị của tất cả mọi người, bằng chứng là Trung Quốc đã chặn các phương tiện truyền thông xã hội K-pop vì hành vi mà họ gọi là “không lành mạnh”. Triều Tiên coi K-pop là “căn bệnh ung thư quái ác” và tuyên án tử hình bằng cách xử bắn vì tội buôn lậu bản sao của Squid Game vào nước này. Có lẽ một số điều chỉnh có thể sẽ phù hợp với những thị trường đó.
ĐIỆN ẢNH, VĂN HÓA VÀ NHIỀU HƠN NỮA
Trong thời điểm hiện tại, có vẻ như thế giới đã phát cuồng vì văn hóa Hàn Quốc. Ngoại hình được bắt chước thông qua mỹ phẩm và thời trang; các nhóm nhạc pop như BTS và Blackpink được đưa vào tầm ngắm của các nhà sản xuất trước Giáng sinh.
Tất nhiên, tất cả những điều này không phải là may mắn. Ngay từ những năm 1990, chính phủ Hàn Quốc đã đưa ra sáng kiến xây dựng một ngành công nghiệp giải trí hùng mạnh để thách thức thị trường quốc tế. Với sự giúp đỡ của các tập đoàn Samsung và Hyundai, việc sản xuất phim, chương trình truyền hình và ca nhạc bắt đầu dựa trên các mô hình đã phát triển mạnh ở Mỹ và các nước phương Tây khác. Mảnh ghép còn thiếu là phương tiện phân phối phù hợp, vsg mọi thứ đã thực sự thành công vào 15 năm sau, đầu tiên là với YouTube và sau đó là Netflix.
Một cột mốc quốc tế đã đạt được vào năm 2012, khi sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, Psy đã xuất hiện trên sân khấu thế giới với hit Gangnam Style về một quận sành điệu của Seoul. Video âm nhạc là video đầu tiên đạt một tỷ lượt xem trên YouTube.
Văn hóa Hàn Quốc cũng có một sự thúc đẩy lớn khi Parasite trở thành bộ phim nói tiếng nước ngoài đầu tiên giành giải Phim hay nhất tại Lễ trao giải Oscar vào năm 2020, làm nổi bật khoảng cách giàu nghèo của Hàn Quốc. Và cơ hội mở ra khi Netflix có lượng lớn khán giả bị giam giữ tại nhà vì đại dịch Covid-19.
Trong nhiều năm, Netflix đã cung cấp khoảng 80 bộ phim truyền hình và điện ảnh Hàn Quốc, nhưng sự gia tăng phổ biến của những nội dung như vậy sau Parasite chắc chắn đảm bảo việc phân phối các sản phẩm trong tương lai và tài trợ cho sự bùng nổ của các hãng phim độc lập. Hiện tại, xuất khẩu giải trí từ siêu cường văn hóa mới nổi ước tính đạt 10 tỷ USD. Giá trị đó chỉ bằng một phần mười của ngành công nghiệp điện tử, nhưng nó đang phát triển nhanh chóng.
Tôi nghi ngờ món ăn Hàn Quốc sẽ sớm bùng nổ trên toàn thế giới, giống như món ăn Nhật Bản đã làm vào những năm 1990 khi cá sống và rong biển đi từ sự tò mò đến đỉnh cao của sự sành điệu. Món ăn Hàn Quốc gần như xa lạ với khẩu vị trên toàn thế giới, nhưng có thể sẽ nhanh chóng trở nên phổ biến và được nhiều người yêu thích.
CHỜ ĐỢI SỰ PHÁT TRIỂN VƯỢT BẬC
Vậy, liệu Hàn Quốc có trở thành một siêu cường xuất khẩu văn hóa? Như với tất cả các sản phẩm mới trên thị trường, có lẽ vẫn cần một số cải tiến và phát triển - đặc biệt thị trường Trung Quốc cần được nắm bắt đúng cách.
Nhưng đối với phần lớn phần còn lại của thế giới, người Hàn Quốc dường như đã phá vỡ lĩnh vực kinh doanh điện ảnh, truyền hình và âm nhạc. Chúng ta sẽ sớm thích ăn bulgogi, kimchi và ramyeon.
Đối với du lịch, đó sẽ là một chút thách thức. Chúng ta sẽ phải chờ xem chúng ta có thể đi đâu vào mùa hè tới, và liệu Hàn Quốc có thể bắt kịp làn sóng du lịch hay không. Tôi đã không đến Seoul trong hơn 10 năm, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi khá tò mò muốn đi khám phá những điều mới mẻ khi có thể.
Cho đến khi đó, sẽ thật khó để không kích hoạt Netflix và xem những gì tiếp theo mà phim Hàn Quốc mang đến cho khán giả đại chúng.
Lưu ý: Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân
- 0
- 0Bình luận