logo-maybe-vn
Mở app

Là do ma quỷ hay người em họ thực sự bị mắc bệnh tâm thần phân liệt?

Năm 2005, có một người đã đăng câu hỏi này trên Thiên Nhai: Bạn có cho rằng tất cả những bệnh nhân tâm thần xung quanh bạn đều thực sự bị bệnh không?

Lý do khiến người đăng đặt ra câu hỏi này là vì anh đã tận mắt chứng kiến trải nghiệm kỳ lạ của người em họ mình. Em họ anh từ một người bình thường, đến mắc tâm thần phân liệt nặng và sau đó đã hồi phục một cách ngoạn mục. Người đăng chia sẻ vào năm 2003, em họ của anh là người Thượng Hải, từng giữ chức giám đốc nghệ thuật của một tạp chí trong nước. Em họ anh là người tỉ mỉ trong công việc và có tính cách tương đối thu mình, điều này khiến cô rất khó hòa nhập trong công ty và cơ bản là không có bạn bè. Nhưng may mắn là cô ấy có một người bạn trai rất đẹp trai gọi là tiểu Khôn, vừa du học từ nước ngoài trở về. Và nguyên nhân khiến em họ anh mắc tâm thần phân liệt là do phát hiện tiểu Khôn ngoại tình.

Vào cái đêm người em họ phát hiện ra chuyện động trời ấy, cả chú và dì của người đăng đã phải ngồi ở ngoài cửa canh chừng để ngăn chặn việc em họ anh tự sát. Ngày hôm sau, khi tỉnh táo lại, cô ấy nhìn bố mẹ đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt rất ngạc nhiên, hỏi tại sao bố mẹ lại ở trong phòng. Lúc đó, bố mẹ cô ấy chỉ cảm thấy con gái mình đã bị tổn thương quá nặng nề trước một cuộc tình tan vỡ nên tạm thời muốn quên đi chuyện đó. Tuy nhiên đến một giờ đêm hôm ấy, trong phòng người em họ lại vang lên những tiếng chửi rủa và tiếng động tương tự. Khi chú của người đăng đá cửa ra lần nữa thì thấy em họ đang dùng cả hai tay bóp cổ, khuôn mặt đỏ bừng. Khi người chú lao vào gỡ tay con gái ra thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói nam tính phát ra từ miệng cô. Cô không ngừng chửi rủa, cho dù bị bố mẹ đè xuống giường nhưng tiếng chửi rủa vẫn không ngớt. Thậm chí, những lời chửi rủa mà cô ấy nói nghe như một kẻ say rượu đang la hét. Sáng hôm sau, gia đình tìm mọi cách để lừa người em họ vào bệnh viện tâm thần trong thành phố thăm khám. Kết quả cô ấy được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt nặng, phải nằm viện dài ngày.

Kể từ lúc ấy, mỗi khi rảnh rỗi, người đăng sẽ đến bệnh viện thăm em họ, nghe em ấy khóc và kể lể rằng cô ấy không hề bị bệnh. Chỉ một tháng sau khi em họ của người đăng nhập viện, cô ấy đã được chuyển đến khu chăm sóc đặc biệt. Trong một lần mời bác sĩ phụ trách điều trị chính cho em họ đi ăn cơm, vị bác sĩ ấy đã tiết lộ em họ của người đăng thường hay "ốm" vào ban đêm. Cô ấy liên tục chửi bới, sau đó đập người vào tường. Trong vòng vài tuần sau đó, tình trạng của em họ không hề cải thiện chút nào, cơ thể càng ngày càng gầy đến rộc xương. Cha mẹ cô vì quá đau lòng nên đã đưa con gái về nhà, còn thuê riêng một bảo mẫu tới chăm sóc. Bảo mẫu và người em họ sống chung một phòng, khi nào cô ấy gây chuyện quá lớn thì sẽ bị trói lại. Tuy nhiên chỉ khoảng nửa tháng sau, người bảo mẫu đã xin từ chức.

Theo lời kể của cô thì trông người em họ rất đáng sợ khi phát bệnh, đặc biệt là khi cô ta chửi bới, ánh mắt đó hoàn toàn không thuộc về một người phụ nữ. Hơn nữa, người em họ thường nói về một số vấn đề tương đối riêng tư mà chỉ riêng bảo mẫu mới biết, chẳng hạn như nốt ruồi trên một bộ phận cơ thể nào đó, rồi sau đó liên tục chửi bới bảo mẫu bằng những lời lẽ ác ý. Cô bảo mẫu còn nói rằng em họ người đăng không hề bị bệnh tâm thần mà chắc chắn đã bị "nhiễm" thứ gì đó bẩn thỉu. Khi cha mẹ của người em họ nghe được chuyện này, ban đầu họ rất sốc, nhưng theo thời gian, cả hai người dần thay đổi suy nghĩ. Cả hai bắt đầu tìm kiếm những chuyên gia tâm linh, qua một số mối liên hệ, chú của người đăng đã tìm được một vị sư già đang tu hành trên chùa. Vị sư nói những gì mà em họ đang phải gánh chính là nghiệp quả của một số món nợ từ kiếp trước của cô ấy. Sở dĩ người em họ còn sống đến hôm nay là vì trong đời cô ấy cần phải trải qua những bài học này. Kể từ sau lần gặp ấy, chú và dì của người đăng đã dần thay đổi thái độ, thậm chí người dì còn thỉnh một bức tượng Phật về nhà và thường xuyên quỳ trước tượng Phật tụng kinh mỗi ngày. Chú của người đăng thì luôn quỳ xuống trước mặt người em họ mỗi khi cô phát bệnh, quỳ lạy và cầu xin sự giúp đỡ để "thứ đó" sẽ thả con gái ông đi, cho dù ông có phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Trong thời gian đó, sức khỏe của em họ người đăng cũng ngày càng xấu đi, thường xuyên bị suy hô hấp và phải đi cấp cứu. Vào lần nhập viện cuối, cô ấy bỗng dưng thay đổi hẳn thái độ. Nhìn người bố sụt cân do thức khuya chăm sóc mình lâu ngày, em họ lần đầu tiên rơi nước mắt suốt mấy tháng qua, sau đó nói với bố mẹ mình bằng một giọng điệu rất bình tĩnh: "Có thấy sợ tôi không? Nếu không sợ tôi, mấy người hãy đưa tôi đến thôn X ở Tống Giang. Đến đó mấy người sẽ biết chuyện gì đang xảy ra". Khi mẹ cô ấy nghe xong liền run rẩy hỏi người em họ cô là ai? Em họ người đăng chỉ trả lời: "Dù tôi là ai cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng không phải là con gái của hai người". Người dì tiếp tục hỏi, vậy tại sao lại muốn hại con gái tôi? Lúc này biểu cảm của cô ấy trở nên rất dữ tợn. Cô ấy nói: "Các người có biết sau khi bắt cô ta tôi đã làm gì không? Nếu sự tra tấn mà tôi phải chịu đựng ngày đó áp lên người mấy người, mấy người cũng sẽ làm như vậy thôi." Nói xong, người em họ quay đi không nói thêm gì nữa. Cả chú và dì của người đăng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, hiển nhiên cuộc trò chuyện với con gái đêm đó đã hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết của họ suốt nhiều năm qua. Sau khi tìm hiểu, gia đình phát hiện ra thôn X ở Tống Giang thực sự có tồn tại, nhưng hiện nay đã bị phá dỡ và xây thành khu công nghiệp. Chú dì đã gọi người đăng và hai người bạn của em họ đi cùng đến nơi xảy ra sự việc.

Sau khi đến nơi, theo yêu cầu của người em họ, cả gia đình vào nhận phòng tại một khách sạn tương đối tồi tàn. Lúc này người em họ đột nhiên trở nên rất trầm lặng, thậm chí còn ngâm nga một mình. Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt người em họ kể từ khi cô ấy lâm bệnh, mặc dù nụ cười đó trông rất xa lạ. Cùng lúc đó, âm thanh của đàn Sonai và các nhạc cụ khác từ xa đến gần từ con phố bên ngoài khách sạn truyền đến, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy giai điệu do những nhạc cụ này tạo ra giống hệt như giai điệu mà người em họ đang ngân nga. Đúng lúc này, nhân viên khách sạn cũng bắt đầu tranh cãi lớn tiếng với những người chơi Sonai, cho rằng họ đang làm phiền hoạt động kinh doanh bình thường của khách sạn.

Trái ngược với mọi người, em họ người đăng chỉ lặng lẽ bước ra ngoài và đến chỗ những người đang chơi nhạc cụ. Sau đó, cô quay về phòng nhưng không nói gì mà chỉ nhìn người nhà bằng ánh mắt oán hận. Theo người đăng, cả đêm đó, chú của anh và cô em họ đều không ở trong phòng. Không ai biết họ đã đi đâu hay làm gì. Sáng sớm hôm sau, chỉ có mình người chú trở về. Ăn sáng xong, chú bảo mọi người cứ quay về nhà trước đi, chú dì sẽ ở lại với em họ vài ngày, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ vài ngày sau khi mọi người về tới nhà, chú dì người đăng cũng trở về. Trước sự bàng hoàng của mọi người, người em họ ấy vậy mà đã khỏi bệnh hoàn toàn, nhưng lại chẳng còn sót lại ký ức gì về những tháng ngày bị bệnh. Sự việc này sau đó cũng trở thành điều cấm kỵ trong gia đình người đăng. Thông qua lời kể của dì, người đăng cho biết vào cái đêm mọi người về hết, người em họ đã dẫn chú dì tới một nhà máy bỏ hoang. Nhà máy này rất tà môn, khi xưa cứ ba ngày lại xảy ra hỏa hoạn, thậm chí còn có người sợ hãi và ngất xỉu trong nhà máy giữa ban ngày. Nhưng lần này, chuyện đáng sợ hơn nữa đã xảy ra.

Một nữ quản lý đã bị giết hại, sau đó bị chôn dưới lớp xi măng giữa sân nhà máy. Khi ấy, có rất nhiều tro nhang và tiền giấy vương vãi khắp sàn xi măng. Ngay khi phát hiện ra sự việc, chủ nhà máy đã ngay lập tức báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến điều tra thì phát hiện một chiếc búa tạ và một chiếc xẻng ở hiện trường. Chẳng đợi cảnh sát điều tra xong, chỉ vài ngày sau, một người phụ nữ khác lại bị đánh ngất tại đây, tuy nhiên may mắn là cô đã được giải cứu kịp thời. Khi tỉnh lại, cô cho biết mình vốn không phải dân vùng này, từng bị bắt cóc tới đây cùng nhiều người phụ nữ khác. Ngoài ra, mọi người còn phát hiện ở đằng sau khu vực nhà máy là hàng chục chiếc chum lớn nhỏ. Những chiếc chum này có vẻ từng bị đốt trên lửa, xung quanh khu vực đựng chum vẽ rất nhiều hình tròn kỳ lạ. Em họ người đăng đã yêu cầu cha mẹ đưa cô tới hiện trường xem. Sau khi tới nơi, cô đã châm lửa đốt những chiếc chum và đứng nhìn chúng rất lâu, thậm chí nhìn mãi cho tới khi lửa tắt mới chịu rời đi.

Khi mọi người đang lục tục ra về, đứng lẫn trong đám đông, dì của người đăng bỗng nghe thấy tiếng một ai đó kể về việc trước đây ở vùng này từng có người giết người, nuôi ma quỷ nhiều như thế nào. Sau đó, cả gia đình quay lại khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi lên đường về nhà, kết thúc là mọi thứ trở lại bình thường sau khi cả nhà họ quay lại.

  • 48
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
28

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)