logo-maybe-vn
Mở app
Hoài Trinh
Hoài Trinh6 tháng trước
Movie

Dưa Hấu Lấp Lánh: Chào mừng bạn đến với chuyến du hành thời gian nhiệm màu tiếp theo từ biên kịch “Chicago Typewriter”

Đã 6 năm kể từ khi ra mắt Chicago Typewriter - cuộc khám phá vừa u hoài vừa đẹp đẽ từ thời bình ngược dòng về thời chiến, biên kịch Jin Soo Wan tái xuất với Twinkling Watermelon (Dưa Hấu Lấp Lánh) - bộ phim một lần nữa sẽ mang bạn trở về quá khứ của những ngày xưa ấy, nhưng thay vì nếm trải mất mát của chiến tranh, hành trình xuyên không lần này hứa hẹn ngập tràn tiếng cười thanh xuân trong trẻo... mà vẫn đong đầy bao ý niệm chứa chan về gia đình, tuổi trẻ và ước mơ.

Sinh ra với bố mẹ lẫn anh trai đều mất khả năng nghe nói, Ha Eun Gyeol được xem như một CODA (cụm từ dùng để chỉ những đứa trẻ bình thường lớn lên trong gia đình khiếm thính). Cậu bé theo đó từ nhỏ đã gánh lấy trách nhiệm “thông dịch viên”, là thanh âm quý giá giúp kểt nối các thành viên với thế giới bên ngoài. Tuy nhiên trọng trách ấy cũng khiến cậu vô hình chung đặt gia đình lên trên tất cả mọi niềm vui và khát khao của riêng mình. Để rồi vào lúc bế tắc cùng cực bởi đam mê âm nhạc ngày càng bùng cháy, xung đột dữ dội với kỳ vọng “bác sĩ kỹ sư” mà bố gửi gắm, Eun Gyeol trong tích tắc... đã phát hiện bản thân đang ở năm 1995, và trước mặt chính là bố Ha Lee Chan phiên bản 18 tuổi sôi nổi và hoạt ngôn đến khó tin. Vậy là bố không phải khiếm thính bẩm sinh? Rốt cuộc chuyện kinh khủng gì đã tước đoạt tiếng nói của ông? Có phải mẹ cũng đang ở gần đây? Và kẻ đến từ tương lai là cậu, liệu có thể thay đổi bất kỳ việc tồi tệ nào từng xảy ra trước đây không?

Phần lớn bố mẹ trong mắt con cái hẳn đều gắn liền với hình ảnh đấng sinh thành ngày đêm lao tâm khổ tứ, mà đôi khi quên mất họ thực ra cũng từng là những thiếu niên có ngây thơ, có bồng bột hệt như chúng ta mà thôi. Vậy nên Eun Gyeol mới không hề chuẩn bị tinh thần va vào một bố Lee Chan “trẻ trâu” cực kỳ bát nháo. Nào là mồm miệng tía lia, suốt ngày bị bà đánh đòn, đã vậy đáng bực nhất là khi phát hiện mẹ hoàn toàn chẳng phải tình đầu, và ông bô náo loạn đòi lập ban nhạc cho bằng được này chỉ vì một “nữ thần” nào đó khác. Một bên quyết tâm đưa mọi chuyện về đúng hướng, bên kia thì được dịp ngỡ ngàng ngơ ngác trước thằng nhãi chả hiểu từ đâu xuất hiện mà cứ khăng khăng bắt mình làm theo ý nó, bao tình huống dở khóc dở cười khi bố và con trai hóa bạn đồng trang lứa cứ thế ùa đến không thể tự nhiên và vui nhộn hơn.

Nhưng Dưa Hấu Lấp Lánh đâu chỉ có sự hài hước duyên dáng níu chân, bởi những giai điệu sâu lắng luôn thấp thoáng tinh tế, lắm lúc khiến lòng người chùng xuống qua từng tập phim. Là đằng sau mỗi lần chí chóe cùng Lee Chan, Eun Gyeol càng thấm thía tại sao bố ao ước được tỏa sáng ngay bây giờ như thể là lần cuối cùng đến vậy, hay cơ may kỳ diệu cho chính Eun Gyeol được sống đúng với tuổi của mình chứ không phải một CODA nặng gánh lo toan nữa. Ngoài ra bên bố nhanh nhảu, hiếu chiến như gì thì chàng trai ấy khi bên mẹ lại dịu dàng mà kiên định che chở bấy nhiêu, vẫn là vai trò “cầu nối” nay được bao phủ thêm bởi những chấm phá cảm động, bồi hồi khó tả. Và còn rất nhiều mảnh ghép làm nên một tuổi trẻ có khi tuyệt vọng nhưng không ngừng khắc khoải được yêu thương, được là chính mình, như cô con gái nỗ lực chấm dứt thứ di truyền độc hại phải sống thay tâm nguyện dở dang của mẹ, như một cô bé khác vùng vẫy để thoát khỏi bóng tối câm lặng và đánh thức lại tình cha đã mất...

Cuối cùng, sao thiếu được những rung động đầu đời như một đặc sản không thể chối từ của dòng phim thanh xuân. Đặc biệt với dàn cast trẻ trung mỗi người một vẻ nhưng ai nấy đều đáng yêu quên lối về, việc của bạn đơn gỉản là đắm chìm vào những tinh khôi này và thỏa sức nhấm nháp dư vị tuổi xuân ngọt lành quá đỗi...

  • 36
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
48
Hoài Trinh
Hoài Trinh6 tháng trước
Movie

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)