
Từ man mác buồn đến chất thơ dịu dàng, cùng ôn lại những lời thoại không thể nào quên của See You In My 19Th Life
Thành thật mà nói, lời thoại trong See You In My 19Th Life không hẳn là điều gì đó quá đặc biệt. Nhưng không hiểu sao đặt vào bối cảnh, nhân vật hòa cùng thứ hình ảnh và âm thanh tuyệt mỹ lại khiến mình rung động rất nhiều. Hãy cùng điểm lại những câu thoại gây xao xuyến như thế của bộ phim nhé.
“Có một người nhớ rất rõ từng kiếp sống người ấy đã trải qua. Ký ức đầu tiên là âm thanh. Tiếng sóng vỗ, tiếng gió thổi, tiếng chuông reo. Ký ức thứ hai là về mẹ. Mùi hương thơm thảo, bàn tay mềm mại, vòng tay ấm áp. Sau khi tái sinh, người đó đã tìm về bên mẹ mình trong ký ức, nhưng chẳng một ai hiểu. Thế là người đó nhận ra, rằng dù có đi đâu thì họ cũng sẽ không bao giờ được chào đó. Lại có một kiếp, người đó là vũ công và sáng tác các bài hát. Kiếp khác, kẻ ấy mất đi tình nhân. Và ở một kiếp nọ, lại mất đi con mình. Họ nhớ tất cả nhưng lại không thể chia sẻ với bất cứ ai. Nhiều kiếp sống cứ vậy trôi qua, vô số nhân duyên tiền kiếp thấy sợ hãi trước người đó. Còn người đó cũng đã quá mệt mỏi vì phải chịu tổn thương. Mỗi khi bước vào một kiếp sống mới, lòng họ lại như chất chồng ngày càng nhiều những viên đá nặng trĩu…” – Ban Ji Eum
“Vào kiếp thứ 18, giữa lúc đã chán ngấy việc phải chuyển kiếp liên tục, dù biết sẽ chẳng còn gì đặc biệt hơn nữa, tôi đã gặp được Seo Ha. Khi ở bên Seo Ha, tôi như được sống đúng tuổi 12. Cậu ấy khiến tôi quên rằng mình đã phải chết đi sống lại cả thảy mười bảy lần trước đây.” – Ban Ji Eum
“Mỗi khi kết thúc một kiếp sống, tôi luôn cầu nguyện đúng một điều. Tôi ước rằng đây sẽ là kiếp sống cuối cùng. Hoặc là ước cho ký ức sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng lúc đó, tôi đã cầu nguyện một điều khác.” – Ban Ji Eum
“Tôi luôn thắc mắc, rằng tại sao mình có thể nhớ được ký ức của kiếp trước. Tôi không thể quên họ ngay cả khi tôi muốn. Thế nhưng trong số đó, vẫn có một kiếp sống đáng nhớ nhất. Đó là những ngày hè ấm áp và bình dị bên em.” – Ban Ji Eum
“Không ai trưởng thành hoàn toàn trong cuộc sống của họ cả. Chúng ta phần lớn chỉ giả vờ thôi.” – Ban Ji Eum
“Tôi không biết mình chạy vì hoảng sợ hay chỉ đơn giản là muốn sống. Nhưng tôi đã chạy bán sống bán chết. Tất cả những ký ức buồn đau và da diết, hẳn đã bay theo gió trong lúc tôi chạy. Sau đó, tôi lại tìm thấy ý chí để sống một lần nữa. Đó là khi tôi nhận ra, nếu chạy thì tôi có thể sống.” – Ban Ji Eum
“Anh chính là tình đầu của tôi. Đây là quyết định đã được đưa ra sau nhiều năm cân nhắc.” – Ban Ji Eum
“Thỉnh thoảng tâm sự với người lạ về những cảm xúc khó chịu sẽ giúp anh nhẹ lòng hơn. Tôi sẽ trở thành rừng tre của anh. Giống như trong chuyện Ông vua có đôi tai lừa.” – Ban Ji Eum
“Trong nhiều kiếp sống đã qua, tôi chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau của chính mình. Nhưng kiếp này khác hẳn. Những người tôi đã bỏ lại phía sau, lần đầu tiên tôi được chứng kiến nỗi buồn dai dẳng mà họ mang theo ở cuộc đời thứ 19 mới mẻ và lạ lùng này.” – Ban Ji Eum
“Khi những ký ức đáng sợ tìm đến, hay khi thấy bản thân như chìm sâu, hãy nhớ đến những đóa hoa ngày hôm nay.” – Ban Ji Eum
“Tôi đã không biết rằng, cái chết của mình lại trở thành chiếc còng nặng trĩu, trói buộc những người ở lại. Còn tôi thì liên tục sống qua 19 kiếp, và lại được tái sinh. Đã có nhiều lúc, tôi chỉ biết nghĩ cho nỗi đau của mình... – Ban Ji Eum
“Mỗi lần thổi nến, em lại nhớ đến khoảnh khắc chị trút hơi thở cuối cùng. Sinh nhật của em... luôn song hành cùng cái chết của chị.” – Mun Seo Ha
“Sống rồi mới thấy có thứ gọi là “đúng thời điểm”. Và tôi nghĩ thời điểm thích hợp đó là hôm nay. Tôi không thể để nó trôi qua một lần nữa. Tôi thích anh.” – Ban Ji Eum
“Sao cô lại để ý tới chuyện tôi cười hay không vậy?” – Mun Seo Ha
“Bởi vì kiếp này tôi được sinh ra để làm vậy.” – Ban Ji Eum
“Seo Ha à, cả Yoon Ju Won lẫn Ban Ji Eum đều mong Mun Seo Ha được hạnh phúc.” – Ban Ji Eum
“Tôi nghĩ những mối quan hệ sâu sắc, dù được hình thành từ tình yêu hay hờn ghét, đều được định sẵn để gắn bó với nhau một lần nữa với tư cách là gia đình hoặc những người yêu nhau.” – Ban Ji Eum
“Dù đã sống bao nhiêu kiếp, tôi vẫn phải vật lộn với những khoảnh khắc này nhiều nhất... là khi buộc phải buông tay người mình yêu thương.” – Ban Ji Eum
“Khi ở bên cô ấy, mọi âu lo đều tan biến và lòng mình nhẹ hẳn. Nếu đây là cảm giác thích một ai đó, mình có thể đón nhận nó không?” – Mun Seo Ha
“Tôi từng muốn sống một cuộc đời bình thường. Tôi muốn gặp tình yêu của đời mình và sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Tôi đã tha thiết mong muốn điều đó. Vậy nên, chúng ta sẽ không có một kết thúc bất hạnh đâu...” – Ban Ji Eum
“Sao tôi lại nhớ được tiền kiếp của mình? Đây là lời nguyền hay một phước lành? Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng đã quyết định chấp nhận số phận và thường tự hỏi xem mình sẽ sống ra sao... Một người luôn ở bên người khác cả lúc vui vẻ lẫn khi đau buồn, đó là kiểu người tôi muốn trở thành sau ngần ấy kiếp sống.” – Ban Ji Eum
“Nhìn thấy cô Ban Ji Eum lúc này, tôi như bước vào thế giới khác vậy. Chỉ vừa mới đây thôi, tôi còn thấy như cả thế giới sắp sụp đổ.” – Mun Seo Ha
“Nếu 1000 năm trước, chúng ta gặp nhau thì sao? – Ban Ji Eum
“Ji Eum là tướng quân, còn anh là tiểu mã.” – Mun Seo Ha
“Anh đúng là chẳng có chút máu lãng mạn nào cả. Anh nghe nhé. Một nam một nữ đứng đối diện nhau trên cây cầu treo, giữa lúc mưa pháo hoa rơi rực rỡ nhất. Nam nhân đó có tướng mạo tỏa sáng như mặt trăng. Còn nữ nhân thì xinh đẹp như đóa sen đang nở rộ. Đó là khi chúng ta gặp nhau lần đầu và phải lòng nhau từ cái nhìn đầu tiên. Chúng ta đã yêu nhau say đắm như vậy, nhưng tiếc là lại bị giết vì bị buộc tội phản nghịch. Vậy nên ta gặp nhau ở kiếp này, chính là để tiếp tục đoạn tình dang dở đó.” – Ban Ji Eum
“Cứ xem như định mệnh của hai ta là yêu nhau không cần lý do đi. Ta sẽ trải qua một tình yêu thật bình dị, rồi không luân hồi chuyển kiếp nữa. Linh hồn hai ta sẽ được hợp nhất và tìm được bình yên.” – Ban Ji Eum
“Sau nhiều lần chết đi sống lại, chị đã trải qua đủ loại kiếp sống, gặp đủ thể loại người. Số người rời bỏ chị cũng ngày càng nhiều. Mỗi ngày trôi qua đối với chị, đều là sinh nhật hoặc ngày giỗ của ai đó mà chị từng trân quý. Điều đó lặp đi lặp lãi mãi nên chị cũng dần chai lì. Đến một thời điểm, chị đánh mất hết hy vọng... Nhưng vẫn có điều mãi khiến chị chạnh lòng, đó là hoàn toàn không có một ai để chia sẻ dù là ký ức vui hay buồn. Vì ai cũng chết đi hoặc biến mất và chẳng ai nhận ra chị. Nhưng hôm nay, nhờ có em mà chị cảm thấy tốt hơn rất nhiều.” – Ban Ji Eum
“Seo Ha à, cả trong kiếp sau, chị muốn nhớ về em. Chị sẽ trở về gặp em.” – Ban Ji Eum
“Em là quá khứ, hiện tại và cả tương lai của anh.” – Ban Ji Eum
“Đừng là nỗi buồn hay sợ hãi. Chỉ cần chia sẻ thời khắc hạnh phúc với nhau lần cuối thôi. Thật đau đớn, nhưng đó vẫn là một lời chia tay đẹp đẽ và hạnh phúc. Nhưng một khi ký ức mất đi rồi, tôi còn có thể chia sẻ điều gì đây? Làm sao còn cảm thấy hạnh phúc được đây?” – Ban Ji Eum
“Cậu à, cháu không biết cậu đang trăn trở điều gì. Nhưng hãy đưa ra lựa chọn tốt nhất cho cậu thay vì người khác. Hãy làm điều cậu muốn. – Ae Gyeong
“Thật ra từ đầu anh đã không vừa lòng rồi. Chuyện mình em ôm ký ức về anh và sống tiếp cuộc đời sau khi anh đã chết ấy. Em sẽ tự hỏi anh đã đầu thai chưa và để ý đến những người lạ trong khi họ không nhớ gì cả. Anh không thích thế. Có ai bảo sẽ bỏ rơi em à? Em tưởng anh sẽ để em cô đơn khi em quên hết mọi thứ à? Anh sẽ tìm đến bên em, giống như Yoon Ju Won tìm đến Mun Seo Ha. Lần này anh sẽ tìm đến bên Ban Ji Eum. Anh cũng sẽ đưa Cho Won và dì Kim theo luôn. Vậy nên Ban Ji Eum em cứ ở yên một chỗ là được. Hãy tin ở anh.” – Mun Seo Ha
“Anh không tự tin mình. Anh tin ở em. Anh tin Ban Ji Eum mà anh biết, vẫn sẽ yêu anh dù cho không nhận ra anh... Vậy nên em đừng lo gì cả, cứ đi đi. Từ giờ anh sẽ nhớ tất cả mọi thứ.” – Mun Seo Ha
“Nếu cảm thấy chưa chắc chắn, hay cô thử hẹn hò với tôi đi... Thật ra tôi cũng định thong thả tiến hành, nhưng gặp rồi thì lại không muốn để cô đi nữa. Thế nên từ ngày hôm nay, tôi sẽ tỏ tình với cô đúng ba lần. Nếu cô từ chối cả ba, tôi sẽ bỏ cuộc ngay lập tức… Cô hẹn hò với tôi nhé? Ở kiếp này, thì đúng là lời tỏ tình đầu tiên.” – Mun Seo Ha
- 27
- 0Bình luận