logo-maybe-vn
Mở app

Điều gì khiến bạn tin vào thuyết vật linh?

1. Từ ID@Thiên Thiên

Trên đường đi tham gia kỳ thi Đai học, tôi đã nhìn thấy một con rắn bị ô tô cắn chết nằm trên mặt đất. Vì thương xót, tôi đã dừng lại rồi lấy một cành cây gạt xác nó sang bờ sông bên cạnh. Kết quả vào kỳ thi Đại học năm đó, tôi đã trượt.

Năm nay, khi đang chờ đợi kết quả của kỳ thi thi lên Thạc sĩ, tôi đã nhìn thấy một con chim bị rơi chết trước cửa. Nghĩ là chuyện bình thường, tôi bèn đào một cái hố chôn nó. Kết quả, kỳ thi lần này tôi cũng bị trượt. Tuy nhiên, tôi chỉ cho rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

2. Từ người dùng ẩn danh

Nếu không có thuyết vật linh, có thể tôi đã chết.

Tầng dưới nhà tôi có một chú mèo hoang màu cam. Tôi thường cho nó ăn và còn từng làm một chiếc ổ đơn giản cho nó. Một ngày nọ sau khi tan ca lúc 11h tối, mới chỉ bước tới cửa nhà, tôi đã thấy chú mèo hoang ngồi đó. Nhìn thấy tôi, nó cứ liên tục kêu rên, khiến tôi nghĩ rằng nó đang đói, còn định lấy súp cho nó ăn. Tiếng kêu của nó vô cùng thảm thiết, như thể đã bị thương ở đâu đó nên tôi không nỡ để nó nằm một mình mà ở bên chơi đùa, vuốt ve với nó một lúc lâu.

Lúc tôi đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên chú mèo kêu meo meo sau lưng tôi. Quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông lạ mặt. Tuy nhiên ở thời điểm đó, vì tâm tính ngây thơ, tôi chẳng hề nghĩ gì nhiều, cũng không nhận ra có chuyện gì đó không ổn, mãi cho tới khi mở cửa vào nhà, tôi mới phát hiện ra nhà mình đã bị trộm ghé thăm! Và người đàn ông lạ mặt mà tôi vừa nhìn lướt qua lúc nãy chính là kẻ trộm.

Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nếu hôm ấy chú mèo hoang kia không ngăn tôi lại thì có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm khi giáp mặt với kẻ trộm trong nhà rồi.

3. Từ ID@Tin vào ánh sáng

Đây là chiếc vòng tay mà mẹ bạn cùng lớp làm cho tôi, tôi đã đeo nó từ rất lâu rồi. Mặc dù vòng tay đã cũ nhưng vì quá yêu thích nó nên tôi chưa từng tháo ra bao giờ.

Hôm đó, trước khi tham dự bài kiểm tra thể dục ở trường, vòng tay của tôi bất ngờ bị tung ra. Vì sợ đánh mất các hạt nhỏ nên tôi vội vã ngồi thụp xuống để tìm, kết quả khiến mình bị tan học muộn. Tôi luôn đi một lộ trình cố định để về nhà, vì vậy hàng ngày đều đi qua một con đường mòn rất đông xe ô tô qua lại.

Trùng hợp thế nào mà khi tôi đến ngã tư của con đường đó, một vụ tai nạn xe hơi đã xảy ra. Một chiếc xe mất lái đã đâm vào nhiều xe điện đang dừng đèn đỏ đằng trước. Vụ tai nạn mới chỉ xảy ra trước khi tôi đến nơi khoảng 2 phút, tôi thực không biết nếu như mình không ở lại để tìm đồ, vậy thì chắc chắn người nằm dưới đất bây giờ sẽ là tôi.

Lúc đó tôi mới chợt nhận ra chiếc vòng này đã cứu mạng mình như thế nào. Sau khi trở về nhà, tôi đã đem nó đi sửa.

4. Từ ID@Đại Hắc

Mẹ tôi từng kể cho tôi nghe về một chú chó nhà đã cứu mạng bà khi bà còn trẻ. Nếu không có nó, năm ấy mẹ tôi chắc chắn đã bị bắt cóc sang làng bên cạnh làm dâu người ta rồi.

Ông bà nội tôi có 8 người con, duy nhất chỉ có một đứa con trai. Mẹ tôi là người thứ năm, bên trên còn có bốn chị gái. Thuở ấy, trọng nam khinh nữ là lẽ thường, và nhà ông bà ngoại tôi cũng không phải ngoại lệ. Trùng hợp làm sao trong nhà họ Lý ở thôn bên cạnh có một đứa con trai bẩm sinh đã bị thiểu năng trí tuệ, vì lo không cưới được vợ nên đề nghị với ông bà ngoại tôi "mua mẹ" về làm dâu, quà sính lễ là một chiếc TV. Mặc dù bà ngoại phản đối rất gay gắt chuyện này, nhưng vẫn không thể chống lại ý định của ông ngoại.

Đúng ngày đã định, họ Lý lái máy kéo đến “cưới” mẹ tôi. Khi chiếc máy kéo gần đến cổng thì đột nhiên con chó đen lớn nằm bên hông nhà bắt đầu sủa một cách điên cuồng. Khi ấy, chú chó Đại Hắc đã ở với nhà ông bà ngoại được 9 năm, cũng xem như là người chứng kiến mẹ tôi lớn lên. Ngay khi nghe thấy tiếng chó sủa, ông ngoại lập tức giục mẹ tôi lên xe, ra hiệu cho nhà họ Lý đi nhanh chóng.

Khi mẹ tôi lần đầu tiên đến nhà họ Lý, nhìn thấy toàn những người xa lạ, bà bắt đầu khóc. Chú Lý có dỗ dành thế nào cũng vô ích. Khi chú còn đang lo lắng thì một con chó đen to lớn đột ngột xông vào. Vâng, đó là con chó đen lớn của nhà ông ngoại tôi. Sau khi nhà họ Lý đưa mẹ tôi đi, Đại Hắc đã tự giật đứt dây xích và chạy theo máy kéo tới tận làng bên cạnh. Sau khi bước vào cửa sân, nó đuổi theo người nhà họ Lý và cắn vào chân chú Lý.

Thấy vậy, chú Lý bèn hốt hoảng chạy vào nhà gọi người đi tìm ông ngoại tôi. Khi ấy, Đại Hắc đứng cạnh mẹ tôi thở hổn hển, như thể sẵn sàng lao tới cắn bất cứ ai có ý định đến gần. Thậm chí sau khi ông bà ngoại tôi tới đón người về, Đại Hắc còn lao tới định cắn ông ngoại, suýt chút nữa đã làm ông bị thương. Cuối cùng, ông tôi đành thỏa hiệp, trả lại chiếc TV và đền bù thiệt hại cho nhà họ Lý.

Mỗi khi mẹ tôi kể lại chuyện này, mắt bà đều rưng rưng. Bà nói rằng sống qua từng ấy năm trên đời, chưa từng có ai liều mạng vì bà như thế, chỉ một con chó đã làm điều đó.

Cre: Zhihu

  • 43
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
29

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)