logo-maybe-vn
Mở app
Hoài Trinh
Hoài Trinhmột năm trước
Movie

Throwback: 28/05/2022 - Park Chan Wook giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại LHP Cannes với Decision To Leave

Vậy là sau Grand Prix (giải cao thứ hai của Cannes) cho tuyệt phẩm gây sốc Oldboy năm 2003, và Prix Du Jury (giải của Ban Giám khảo) vào năm 2009 cho phim kinh dị Thirst, Park Chan Wook một lần nữa củng cố bộ sưu tập giải thưởng danh giá khi chiến thắng Đạo diễn xuất sắc nhất tại kỳ liên hoan phim năm ngoái.

Trong lúc chờ đợi quái kiệt xứ Hàn có thể hoàn tất bảng vàng thành tích của Cannes với Cành cọ vàng hay không, cùng nhìn lại một số điểm nhấn trong quá trình sản xuất Decision To Leave qua những chia sẻ của chính đạo diễn Park và nhà quay phim lừng danh Kim Ji Yong, người Hàn Quốc đầu tiên đoạt giải Ếch vàng EnergaCAMERIMAGE cho Quay phim xuất sắc nhất năm 2018. Có thể thấy dù là lần hợp tác đầu tiên nhưng cả hai đã làm việc vô cùng ăn ý và thăng hoa, như Kim cho biết “So với những tác phẩm khác mà tôi đã thực hiện, chúng tôi dành rất nhiều thời gian lên kịch bản phân cảnh cho Decision To Leave… Vì từ góc độ thể loại, đây là một bộ phim lãng mạn, nên chúng tôi cần tiếp cận kỹ xảo điện ảnh với mục đích làm nổi bật sự quyến rũ của các diễn viên. Có nhiều cảnh quay trong phim khác thường về mặt kỹ thuật và có vẻ không thể thực hiện được về mặt vật lý, nhưng tôi nghĩ chúng thực sự độc đáo vì nó giống như một quan điểm toàn tri khi nhìn vào mối quan hệ của hai nhân vật."

Cuộc thẩm vấn

Đây là một trong những cảnh quan trọng nhất của phim. Mục đích của bộ phim là kết hợp nhuần nhuyễn cả hai yếu tố trinh thám và lãng mạn trong một chỉnh thể duy nhất, và điều này được thể hiện không thể rõ ràng hơn tại phòng thẩm vấn. Thoạt tiên trông đơn giản chỉ là quá trình một cảnh sát thúc đẩy nghi phạm nói ra sự thật. Đồng thời nó cũng có thể được coi là một quá trình quyến rũ. Một người cố gắng quyến rũ người kia và người kia né tránh hoặc đáp lại điều đó, hệt như cách mà tình yêu hình thành và phát triển. Trên thực tế, hai người có vẻ xa cách, nhưng điều thú vị là trong hình ảnh phản chiếu của gương, cả hai lại gần nhau hơn rất nhiều.

Chúng tôi có thể làm cho nó trông giống như mọi phòng thẩm vấn khác với bức tường trắng và đèn huỳnh quang treo trên trần nhà. Nhưng vì đây vừa là phim tình cảm nên chúng tôi cũng phải thay đổi ánh sáng và thiết kế sản xuất. Ở góc độ khán giả, đó có thể chỉ là hai người ngồi nói chuyện. Tuy nhiên nếu chỉ là tương tác giữa thám tử và nghi phạm thì sẽ không thể cảm thấy căng thẳng theo kiểu này, nhưng vì họ được bọc trong một lớp quyến rũ và lãng mạn nên sự căng thẳng theo đó tăng gấp đôi với một sắc thái rất khác.

Thực tại và mộng tưởng

Khi Hae-jun quan sát căn hộ của Seo-rae từ xa, cô bắt đầu xâm nhập vào suy nghĩ và tâm trí anh, như chính anh đã đặt chân vào nơi ở của cô. Nói cách khác, Hae-jun tựa hồ vừa ở trong xe và trong nhà của Seo-rae cùng một lúc, quan sát và trò huyện trực tiếp với cô trong tâm tưởng mặc dù vẫn đang nói chuyện điện thoại với cô trên thực tế. Chúng tôi vì vậy muốn mô tả anh ấy khao khát được ở gần cô ấy đến mức đã vô thức vẽ nên một huyễn cảnh chân thật như thế.

Chuyến vãn cảnh chùa

Trong một cảnh Hae-jun ngủ thiếp đi, đột nhiên khán giả nhìn thấy hiện ra trước mắt một bức tượng lớn trong một ngôi chùa cổ. Vì vậy, có thể xem đó là giấc mơ, hoặc cũng có thể không. Mặt khác, thay vì ở những nơi lộ thiên, cả hai thường ở phía sau chùa - lấp ló nơi các góc khuất kín đáo ít người qua lại, phần nào phản ánh bản chất bí mật và bất hợp pháp trong mối quan hệ của họ.

Tôi cũng có suy nghĩ, Hae-jun sẽ đưa Seo-rae đi đâu khi không phải làm nhiệm vụ? Và bởi vì Seo-rae là người nước ngoài, tôi có cảm giác như Hae-jun sẽ đưa cô đến một danh thắng đẹp mà anh ấy biết - ngôi chùa anh đã ghé vài lần trước đây chẳng hạn (cũng phù hợp với tôn nghiêm và tính cách điềm đạm, cảm giác an toàn vững chãi nơi anh). Đối với cá nhân tôi, tôi thích bầu không khí mà ngôi chùa yên tĩnh này tạo ra, đặc biệt là khi trời mưa thường sẽ không có nhiều khách du lịch. Một điều khác mà tôi thấy thú vị ở đây là thông thường, Hae-jun có thói quen sử dụng công nghệ hiện đại như hầu hết chúng ta, điện thoại và đồng hồ thông minh trong việc điều tra hay trao đổi tin nhắn với Seo-rae. Nhưng khi có cơ hội, anh chọn đưa cô ấy đến một nơi mang đậm âm hưởng cổ xưa, chứ không phải một địa điểm hạng sang nào khác.

Cảnh núi non

Khi Hae-jun khám phá ra chân tướng ngay trên chính đỉnh núi Seo-rae đã sát hại chồng, ngọn núi này không tồn tại trong đời thực nên chúng tôi phải xây dựng toàn bộ bối cảnh với rất nhiều hiệu ứng hình ảnh cho nó. Đặc biệt, có hai mốc thời gian khác biệt diễn ra đồng thời: Một là Seo-rae đang thực hiện hành trình giết chồng, đan xen với Hae-jun mang tư cách cảnh sát đang lặp lại từng đường đi nước bước của nghi phạm, đồng thời cũng là người đàn ông phát hiện sự thật bẽ bàng về người phụ nữ anh ta yêu. Vì hai mốc thời gian này diễn ra vào hai thời điểm khác nhau trong ngày (Seo-rae vào buổi sáng và Hae-jun là giữa trưa) nên ánh sáng cũng phải khác nhau.

Núi tuyết trong đêm đen

Tôi muốn cảnh đó trông giống một chuỗi giấc mơ. Đó dĩ nhiên không phải mơ, nhưng tôi vẫn muốn khán giả xem nó với tâm thế mông lung, phi thực hơn. Vì vậy tôi không muốn bất kỳ ánh sáng phim thông thường nào trong cảnh này, và cũng không thể chỉ có mỗi ánh trăng. Cuối cùng tôi đã nảy ra ý tưởng Seo-rae đeo đèn pha đội đầu và Hae-jun mang theo một chiếc đèn xách tay làm nguồn sáng chính. Chúng tôi cũng có ánh sáng tối thiểu khác trên núi để mọi thứ rõ ràng hơn một chút trong bóng tối, nhưng cũng không dễ dàng bởi các diễn viên chủ yếu vẫn phải tự thắp sáng mình trong khi quay, bù lại kết quả khiến tôi rất hài lòng.

Cảnh kết thúc

Chúng tôi đã mất ba ngày rưỡi để thực hiện cảnh này. Vì không thể tìm thấy địa điểm lý tưởng, chúng tôi đã quay tại ba bãi biển khác nhau ở Hàn Quốc cách nhau hàng trăm km - một trong số đó ở phía Đông và một cái khác ở phía Tây, đặc biệt phải được quay chính xác khi thủy triều lên lúc hoàng hôn, sau đó ghép cả ba bãi biển lại với nhau và gia tăng cường độ mù sương để tạo thêm chiều sâu cho trải nghiệm.

Kế hoạch ban đầu của tôi là có một cảnh quay rộng Hae-jun đi xa hơn với một cú máy dài. Trời sẽ tối dần, sương mù sẽ dày đặc hơn và chúng ta sẽ thấy Hae-jun biến mất trong bóng tối. Tuy nhiên khi chỉnh sửa, biểu hiện đau thương trên khuôn mặt của anh ấy tốt đến nỗi sẽ thật đáng tiếc nếu không sử dụng, vì vậy nó trở thành một trong số các cảnh quay cuối cùng của chúng tôi trong bộ phim. Bên cạnh đó tôi muốn cảm ơn đại dương với những con sóng lớn vỗ về xung quanh một cách hoàn hảo. Ngoài ra dù không chủ tâm, nhưng cuối cùng Hae-jun lại trượt ngã hai lần. Đó là một sự cố hi hữu và cũng có phần may mắn bởi khoảnh khắc đó đã lột tả tâm trạng của Hae-jun sống động hơn bao giờ hết - người đàn ông đang ở tận cùng của hoang mang và rối trí, khờ dại lẫn đáng thương... Tất cả phản ánh giai điệu mà chúng tôi đang hướng tới một cách mỹ mãn.

*Tổng hợp và lược dịch từ Vanity Fair & Film Companion

  • 45
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
34
Hoài Trinh
Hoài Trinhmột năm trước
Movie

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)