logo-maybe-vn
Mở app
K
K2 năm trước
Reading

Ánh Trăng - Cố quá để thành quá cố!

ẢNH: HIKARU SHOP
ẢNH: HIKARU SHOP

Hồi xưa, tôi vẫn thường tự than rằng bản thân thật ngốc nghếch khi đã bỏ lỡ quá nhiều cuốn sách best-seller mà bạn bè ai ai cũng săn đón. Nên là, khi bắt đầu đi làm và nhận tháng lương đầu tiên, ý tưởng đầu tiên ập đến trong đầu tôi chính là tìm mua những cuốn sách cũ mà ngày xưa bản thân chẳng có lấy nổi một cơ hội đọc thử. Dần dà, cái suy nghĩ thoáng qua ban đầu đã trở thành một thói quen định kỳ, và nó ngày một củng cố cho cơn nghiện sách có xu hướng tăng dần đều của tôi.

Trong những tháng ngày thiêu thân ấy, cuộc va chạm với cái tên Ánh Trăng (Nguyên tác: Gekkou) đã để lại trong lòng tôi một trải nghiệm đáng nhớ đến nỗi tôi chỉ muốn gào rú mỗi khi nhớ lại. Trải nghiệm này, không phải là cơn khoái chí vì đã tìm ra cuốn sách tâm đắc nhất, cũng chẳng phải sự thỏa mãn khi thấy rằng số tiền mình bỏ ra đã được. Nói sao nhỉ? Tôi muốn so sánh Ánh Trăng giống như nút dừng trên chiếc điều khiển vô tuyến, hoặc cái phanh hãm của xe ô tô. Chúng có tác dụng là bắt người ta phải biết tự kiềm chế bản năng và nhìn lại mọi thứ, chỉ để rồi thâu nạp một chân lý giản đơn: Không phải cứ cái gì cũ cũng đều là tuyệt tác, và chỉ có bản thân tôi mới là người quyết định một tác phẩm hay hay dở đối với tôi, chứ không phải dư luận. 

Ánh Trăng sở hữu cốt truyện rất điển hình của thể loại rom-com (romance - comedy) những năm 2010 hồi đó: một anh chàng vô tình gặp một cô gái, nảy sinh tình cảm và bắt đầu một loạt chuỗi đờ-ra-ma học đường không ngừng nghỉ. Nhân vật chính là Nonomiya, một nam sinh bình thường với công việc làm thêm tại một quán cafe trong thị trấn. Một ngày nọ, cậu nhặt được quyển sổ tay của Tsukimori, cô bạn học vừa xinh xắn vừa có thành tích xuất sắc và cũng là đối tượng của nhiều lời đồn đại. Bên trong quyển sổ là một tờ giấy với tiêu đề hoàn toàn trái ngược với hình tượng của cô ấy – “Công thức s.á.t nhân”. Từ đó, một loạt biến cố kỳ lạ liên tiếp xuất hiện, kéo cậu vào để tìm kiếm lời giải: từ lời tỏ tình bất ngờ của Tsukimori, đến cái c.h.ế.t bí ẩn của cha mẹ cô, và bí mật về kẻ s.á.t nhân thực sự đứng sau mọi việc. 

Dễ thấy từ chương đầu tiên, Natsuki Mamiya đã chọn đi theo hướng an toàn và dễ đoán của thể loại rom-com. Chúng ta có Nonomiya, một nam chính lạnh lùng, thiên tài lại sở hữu đầu óc phân tích tỉ mỉ và khá sắc sảo. Bên cạnh cậu ta là Tsukimori, một nữ chính cũng lạnh lùng không kém, lại có chút kiêu kì, khó gần và chắc chắn là rất đáng yêu trong mắt nam chính. Không nghi ngờ gì nữa, giữa họ chắc chắn sẽ có nảy sinh tình cảm, sẽ có những đờ-ra-ma cực kì dễ thương hoặc rất là máu chó, chỉ là chưa biết tác giả sẽ lái chúng theo hướng nào thôi. 

Nhưng đáng tiếc là, từ chương 1 trở đi, câu chuyện bắt đầu trở nên tù mù và bế tắc. Tác giả có vẻ không biết mình nên viết theo hướng nào, xây dựng tình tiết thế nào, để lại hàng loạt câu hỏi nối tiếp nhau xuất hiện với không một câu trả lời thỏa đáng.

Tsukimori yêu Nonomiya, nhưng vì sao? Không ai biết. Không ai hay. Mà tác giả cũng chẳng quan tâm luôn. Chẳng có lấy một chương nào đề cập tới chuyện đó. Hoặc có thể nói thẳng ra là, đơn giản là do tác giả bảo yêu thì chúng tôi yêu thôi. 

Giữa Nonomiya và Tsukimori có thực sự yêu nhau không? Nửa có nửa không. Vì màn dạo đầu đã gượng gạo rồi nên càng đọc càng chẳng thấy cảm giác yêu đương gì hết. Chỉ toàn đối thoại và đối thoại. Nhạt nhòa và thiếu cảm xúc. Nonomiya thì luôn ngờ vực tình cảm và hành động của Tsukimori. Còn nữ chính thì chẳng có lấy một dòng miêu tả nội tâm trong truyện. Cứ như thể tác giả đinh ninh rằng 2 nhân vật đã tỏ tình rồi, đã thành người yêu và đó là đủ "lãng mạn" rồi nên quyết định để người đọc tự mình tưởng tượng ra hai người yêu nhau như thế nào.

Rốt cuộc ai là người đã g.i.ế.t bố mẹ Tsukimori? Cô bạn thân của Nonomiya xuất hiện rốt cuộc để làm gì? Và tại sao anh cảnh sát cứ vòng vo tam quốc vậy? Những nhân vật mới cứ xuất hiện chỉ để gây thêm ức chế. Có một số chương đầy những tình tiết gượng ép đến nỗi tôi tin chắc, nếu bỏ đi những chương đó, câu chuyện sẽ hay hơn rất nhiều. 

Ví dụ như đoạn Nonomiya trò chuyện với anh cảnh sát ở chương 3 đi, tôi rất thắc mắc tại sao nó lại tồn tại nhỉ? Hai ông tướng cứ ngồi huyên thuyên về những đầu mối không rõ ràng, cố tỏ ra mập mờ bí hiểm một cách vô nghĩa. Để rồi đến chương sau, cũng là chương cuối cùng, tác giả lại vứt toạch những giả thuyết đó ra và biến chương cuối thành một màn tình cảm kì cục và dở tệ. Chà, chắc tôi phải tự thuyết phục bản thân mình rằng tất cả mọi chuyện có lẽ chỉ là một màn thao túng tâm lý của cặp nam nữ chính nhằm phục vụ cho trò chơi tình ái sến sẩm của hai đứa này. 

Thành thực mà nói, bản thân tôi cũng tự hỏi bằng sức mạnh nào mà tôi đã đọc được hết câu chuyện này? Tác giả có tài thôi miên chăng? Hay phải chăng đây là phong cách đặc trưng của tác giả? Sử dụng lối viết thật gây ức chế để khiến độc giả phải vừa đọc vừa ói m.á.u. Nhưng rồi tôi cũng nhận ra, không phải là tác giả muốn vậy mà vốn dĩ do từ đầu, ông mới chỉ nghĩ đến phần sườn, phần nền cho câu chuyện thôi, còn tình tiết, tiểu tiết, bố cục, những yếu tố cũng cần thiết không kém thì đều bị ngó lơ. Đáng nói là yếu tố trinh thám trong truyện hết sức thừa thãi, còn yếu tố tình cảm tưởng chừng là nòng cốt vậy mà còn nhạt nhòa hơn. Phải chi tác giả chỉ tập trung viết một câu chuyện tình cảm lãng mạn thì đã không tồi tệ như vậy. Nói tóm gọn, tác giả đã cố quá để rồi biến câu chuyện trở thành quá cố. 

Khép lại bài viết, tôi tin rằng bản thân đã hết lời để chê với cuốn sách này rồi. Hy vọng bài viết sẽ giúp bạn cân nhắc hơn khi mua cuốn sách. Còn với riêng tôi, dù biết dư vị để lại của cuốn sách này thật là dở tệ, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn nó. Vì nhờ có Ánh Trăng, tôi đã học được cách ngó lại túi tiền của mình trước khi mua bất kỳ cuốn sách mới nào.

ĐÁNH GIÁ: 1/5 

26/4/2023 

  • 47
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
28
K
K2 năm trước
Reading

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)