logo-maybe-vn
Mở app
Hoài Trinh
Hoài Trinhmột năm trước
Movie

[Kỷ Niệm 6 Năm Phát Sóng Chicago Typewriter] Viết cho Han Se Joo, gã nhà văn lập dị mà mình yêu thương chẳng kém tường thành nhan sắc Seo Hwi Young…

Đã thành thông lệ, cứ mỗi dịp đầu tháng 4 hằng năm, mình đều sẽ xem lại Chicago Typewriter (phát sóng lần đầu tiên vào 07/04//2017), như một sự kỷ niệm vu vơ mà cũng đầy nhung nhớ cho bộ phim đặc biệt nhất trong trái tim mình. Và năm nay, bất giác muốn giãy bày nhiều một chút về Han Se Joo, nhân vật dường như luôn nhận được ít quan tâm hơn hẳn kiếp trước của anh… Kể cũng phải thôi vì Se Joo nào có được tạo hình xuất thần như Seo Hwi Young, đã vậy tính cách “sớm nắng chiều mưa” trong mấy tập đầu đúng là không thể nào yêu thương nổi. Thế nhưng bất chấp tất cả những khiếm khuyết ấy, Han Se Joo vẫn là một cá tính độc đáo với sức hút khó cưỡng, vẫn đong đầy bao phẩm chất tốt đẹp đằng sau lớp vỏ sần sùi thô ráp bên ngoài…

Một chàng trai kiên định trong tình yêu

Bất kể trước đó có bao nhiêu lạnh lùng, hoài nghi và xa cách, chỉ cần xác định Jeon Seol chính là “cô ấy” trong kiếp trước, chỉ cần chắc chắn về tình cảm của bản thân thì Han Se Joo đối với hai chữ yêu đương hoàn toàn có thể trở nên kiên định và vững chãi hơn bất cứ ai. Trước một Jeon Seol ngỏ ý muốn rời xa anh vì lo ngại bi kịch của kiếp trước sẽ lặp lại, Se Joo dù cũng đôi phần hoang mang đấy nhưng ngay lập tức khẳng định không đời nào dễ dàng khuất phục như thế, cũng chính anh ra sức thuyết phục cô rằng “chúng ta gặp lại nhau không phải ngẫu nhiên, cũng chẳng phải trừng phạt… đó là một ân huệ”.

Tất cả những gì mà Soo Hyun của ngày ấy đã không thể nhận, nay đã có Se Ju thay Hwi Young hoàn thành tất cả, dù là “sẽ nhận ra em trước và nhất định sẽ không đến muộn”, hay thoả sức yêu nhau trong một đất nước tự do mà không cần phải cảm thấy hổ thẹn với Tổ quốc của họ nữa.

Một con người trung thành trong tình bạn

“…Các anh đã vất vả rồi. Nhờ có sự hy sinh tuổi trẻ của các anh, mà chúng tôi được sống trong một thế giới như bây giờ. Hãy chuyển lời cho tuổi trẻ thời đã qua đó nhé, rằng các anh đã vất vả rồi. Và cũng cảm ơn tất cả, vì đã tạo nên thế giới này cho chúng tôi.”

Phân đoạn Se Joo gửi lời cám ơn chân thành đến Yoo Jin Oh tại quảng trường Gwanghwamun chắc chắn là một trong những cảnh đắt giá nhất của bộ phim. Từng cảm thấy người bạn ma này sao mà phiền phức thế, thời gian đã chứng minh cho Se Joo thấy rằng thâm tâm anh thật sự trân quý người bạn ấy nhiều đến thế nào.

Là ngay khoảnh khắc cột dây giày cho cô gái mình thương vẫn nhớ đến tâm tư của cậu ấy, không quên nhắn nhủ cô rằng “một đời dài như vậy mà cậu ấy vẫn cứ mãi chờ đợi, trông chừng và nhớ thương em”; luôn không ngừng nhắc nhở dù kiếp trước giữa Hwi Young và Shin Yool đã xảy ra chuyện gì, thì kiếp này hãy chỉ tập trung vào chuyện giữa Han Se Joo và Yoo Jin Oh mà thôi. Vậy nên mới quyết tâm bằng mọi giá sẽ không để cậu ấy tan biến, mới muốn giữ cậu an toàn trong tiểu thuyết của mình, chờ đến ngày hồi sinh và đường đường chính chính gặp lại nhau một lần nữa…

Một tác gia tận hiến đến cùng với văn chương

Trước khi trở thành vị tiểu thuyết gia bán chạy hàng đầu, hay thần tượng ngôi sao của giới văn học, Han Se Joo cũng chỉ là gã nhà văn vô danh cặm cụi viết ngày này sang ngày khác trong màn sương mờ mịt của tương lai bất định, nhưng cũng chính khoảng thời gian ấy là một Se Joo với sơ tâm viết lách đơn thuần nhất, được cổ vũ bởi ly chocolate nóng cùng những quan tâm ấm áp từ Jeon Seol – từ khoảnh khắc ấy đã trở thành fan đầu tiên của anh, vô thức tiếp thêm cho anh sức mạnh để thốt lên một cách rụt rè nhưng cũng đầy quyết tâm rằng, “không chỉ là một nhà văn không giống ai, điều tôi hướng tới phải là một nhà văn không ai có thể bắt chước được”…

Cứ như thế, mười năm kiên trì nhẫn nại không ngừng nghỉ rốt cuộc cũng đạt được trái ngọt. Thế nhưng, Han Se Joo cả trong sự nghiệp lẫn đời thường, đã có bao giờ thật sự hạnh phúc, thật sự cảm thấy bình an chưa? Khi vết thương lòng từ quá khứ bị phản bội chưa phút nào ngưng rỉ máu, khi anh vẫn luôn sống trong cảm giác sợ hãi sẽ bị bỏ rơi một lần nữa mà dần trở nên cay nghiệt, hà khắc với người khác lẫn chính mình, điên cuồng viết những thứ chạy theo thị hiếu bởi có lẽ, chỉ trong vòng vây của danh tiếng và tôn thờ ấy, Se Joo mới phần nào cảm thấy an toàn... bất chấp lớp phòng thủ đó có phù phiếm và mong manh cỡ nào.

Để rồi như một hệ quả tất yếu, khi biến cố ập đến thì Se Joo sụp đổ một cách nhanh chóng và dễ dàng đến khó tin, hệt như cách mà anh bày tỏ trước công chúng, “Với mọi người, đó có thể chỉ là một lời đồn. Nhưng đối với tôi, tôi đã phải luôn nỗ lực để hàn gắn lại lòng tự trọng đã bị tổn thương của mình”. Sự yếu đuối giờ đây bị lột trần chẳng cách nào che giấu, sinh mạng ấy có thể đã vĩnh viễn lụi tàn nếu không có sự xuất hiện kịp thời của Jeon Seol và Yoo Jin Oh - những người đã từng chút đưa anh về với quỹ đạo của một cuộc sống đúng nghĩa (chứ không chỉ đơn giản là tồn tại vất vưởng như một bóng ma), qua đó giúp Se Joo sau quãng thời gian thật dài toàn gồng mình viết những gì mà độc giả muốn, nay lần đầu tiên chỉ muốn viết cho chính anh, cho ý niệm giản dị mà trong sáng thuở ban đầu, dù có là thứ thuần khiết và không thể bán chạy chăng nữa thì vẫn sẽ khiến anh cảm thấy thật an lòng…

Hành trình từ bóng tối bước ra ánh sáng, từ kẻ vị kỷ khó ưa thành một con người đầy bao dung và thấu hiểu, từ gã nhà văn lạc lối héo mòn đến sự thức tỉnh linh hồn của ngòi bút… tất cả với mình đều đẹp đẽ và đáng trân trọng chẳng kém kiếp sống ngoan cường bất khuất của Seo Hwi Young. Và câu chuyện của Han Se Joo cũng là lời gửi gắm, khích lệ thân tình đến tất cả chúng ta – những ai vẫn đang phải sống trong hiện thực đau đớn, quay cuồng giữa nhịp sống vội vã rằng nếu có thể, hãy chậm lại một chút, để trái tim được chữa lành, để thân thể lẫn tâm hồn này được nghỉ ngơi và khoẻ mạnh hoàn toàn…

  • 37
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
29
Hoài Trinh
Hoài Trinhmột năm trước
Movie

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)