Tri Kỷ – Tuổi trẻ chênh vênh có lựa chọn nào là không hối tiếc?
Khởi chiếu tại Việt Nam từ ngày 24/03, Tri Kỷ (Soulmate) thu hút không ít sự chú ý khi là phiên bản remake của tác phẩm đình đám Thất Nguyệt và An Sinh cùng sự góp mặt đáng mong chờ từ “tân binh quái vật” Kim Da Mi.
Chuyện phim xoay quanh hành trình trưởng thành đầy thăng trầm của hai cô gái trẻ là Mi So (Kim Da Mi) và Ha Eun (Jeon So Nee). Gặp gỡ từ thuở ấu thơ trên hòn đảo Jeju lộng gió, cả hai dần hình thành nên sợi dây tình bạn khăng khít, gắn bó như hình với bóng. Thế rồi khi bước vào cánh cửa của tuổi hoa niên, rung động đầu đời ùa đến cũng là lúc hai thiếu nữ đối diện với những rào cản đầu tiên trong mối quan hệ của họ, kéo theo đó là bao lần hợp tan mãi cho đến sau này…
Ấn tượng đầu tiên của mình về Soulmate là phần ngoại cảnh và màu phim không chỉ đẹp mà còn thực sự hài hoà với tinh thần của câu chuyện. Trong đó chắc chắn phải kể loạt khung hình khắc hoạ tuổi trẻ rực rỡ của Mi So và Ha Eun: những lần đèo nhau vi vu trên xe máy, tung tăng giữa mênh mông biển trời hay bộc bạch nỗi lòng nơi “căn cứ bí mật” đều thấm đẫm sắc màu trong trẻo, lúc hồn nhiên phóng khoáng lúc lại đong đầy vẻ hoài niệm của thanh xuân.
Kim Da Mi tiếp tục chứng minh khả năng hoá thân mượt mà trong vai Mi So bất cần, nổi loạn thời niên thiếu để rồi đối diện với mất mát, đau thương khi trưởng thành cũng đầy chân thật và tinh tế, cảm giác ngay cả trong những cảnh tĩnh thì sự không lời mà Da Mi thể hiện cũng có sức nặng của riêng nó. Về phía Jeon So Nee, cô cũng khắc hoạ tròn trịa một Ha Eun dịu dàng, ngọt ngào trong những kỳ vọng trói buộc khát khao được là chính mình. Tương tác của hai nữ diễn viên cũng rất vừa vặn, từ cảnh vui vẻ êm đềm đến tranh cãi, xung đột đều như chứa đựng ngọn lửa cứ âm ỉ cháy, tựa hồ những ẩn ức đã luôn tồn tại, bén rễ trong từng tâm tư, tình cảm họ dành cho nhau…
Trong khi Ha Eun vẫn luôn mơ về cuộc sống tự do bay lượn, hết mình với đam mê hội hoạ của Mi So, vừa thương vừa ghét sự vô tư lự quá đỗi của bạn thì chính Mi So không sợ trời sợ đất ấy cũng có mặt yếu đuối đằng sau lớp vỏ cứng cỏi bên ngoài, cũng luôn hoài vọng một nơi chốn đích thực để trở về. Cứ như thế, người này luôn cảm thấy ở người kia một phần khuyết thiếu nào đó của bản thân, một phần quan trọng mà họ chẳng thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Vậy nên dù có tổn thương nhau, rời xa nhau, chì chiết nhau thì cũng như lực hút của nam châm, họ là hai nửa không thể tách rời, là một lúc nào đó không báo trước sẽ bất giác xuất hiện trước mặt và nhẹ nhàng lao mình vào vòng tay đối phương.
Ngoài ra, các biến cố xảy đến trong Soulmate có thể sẽ khiến bạn tự nhủ chẳng phải nếu thẳng thắn với nhau thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn ư? Nhưng cuộc đời chẳng phải cũng giống vậy, khi con người lắm lúc vẫn là tự làm khó mình, tự làm đau chính mình lẫn kẻ ta thương rồi lại mong cầu được chữa lành, được khiến bản thân không còn phải nuối tiếc gì nữa… Một bộ phim có thể khiến bạn khóc, cũng có thể khiến bạn cảm thấy chưa đủ cao trào, chưa đủ thuyết phục, nhưng ở nhiều khía cạnh vẫn xứng đáng là một minh chứng đẹp và buồn về hai chũ “tri kỷ”…
- 50
- 1Bình luận