logo-maybe-vn
Mở app
Ha Ha
Ha Hamột năm trước
Reading

Cây Hoa Anh Đào Của Kẻ Thù: Nào chỉ là một chuyện tình buồn

Tôi đã đọc cuốn sách này thật chậm thật chậm, như thể nếu đọc nhanh hơn một chút, đọc nhiều hơn một chút, tôi sẽ bị nỗi buồn bên trong đè cho chết ngạt. Vì vậy, tôi cứ ôm cuốn sách này chầm chậm bước qua tháng 2, đến bây giờ mới gấp lại trang cuối và viết ra những dòng này. 

Tôi nên bắt đầu kể từ đâu đây? Vì sự buồn trong cuốn sách này mênh mông quá, bắt đầu từ đâu cũng là nỗi buồn. Hay là bắt đầu từ tựa sách trước nhé. Cây hoa anh đào của kẻ thù - đây là hình ảnh gần như xuyên suốt cuốn sách, là trọng tâm bi kịch cuộc đời của “tôi”. Cây hoa anh đào được trồng trong sân một biệt viện cực kì to lớn. Chủ nhân của nó là La Nghị Minh - kẻ thù đã khiến anh và người vợ Thu Tử lìa xa. 

“Tôi” là một chàng trai xuất thân nghèo khó. Anh lớn lên mà chẳng có thứ gì trong tay, chỉ có nỗi buồn đã bén rễ trong lòng từ thuở thơ bé. Từ một người không có kinh nghiệm gì, bơ vơ lạc lõng giữa thành phố lớn, nhưng có chí tiến thủ nên cuộc đời vẫn không chặt đứt đường sống của anh. Mà cũng vì thế, anh và Thu Tử mới có cơ hội gặp nhau. 

Chuyện vốn chỉ xoay quanh bi kịch gặp gỡ, yêu đương rồi gặp biến cố phải lìa xa nhau. Người ở lại chờ người ra đi. Anh mở một quán cà phê ven biển chờ cô về, dù nơi này chẳng có tới mười người biết uống thứ nước đắng ngắt ấy. Tóm tắt ngắn gọn thì là thế. 

Motif tình cảm trong Cây Hoa Anh Đào Của Kẻ Thù không hề mới lạ, nhưng cuốn sách vẫn thật dạt dào cảm xúc và vô cùng lắng đọng. Vương Định Quốc viết rất ngắn gọn, và chính cách kể và đan xen các yếu tố khác trong cuộc sống khiến tôi mến tác phẩm này quá đỗi. Cuộc hôn nhân của Thu Tử và anh không quá thoải mái về mặt vật chất. Họ chẳng giàu có dư dả gì, vậy mà vẫn cho người ta cảm giác ấm áp vô ngần. Đôi lúc, tôi còn nghĩ hay những gì mình đang đọc là tưởng tượng của riêng anh thôi. Vì hai người yêu nhau nhiều đến thế, trân trọng nhau đến thế, đến mức họ có thể kể với nhau bao chuyện vụn vặt trên trời dưới bể, đồng thời cũng giữ lại những ký ức đau đớn của mình, không muốn đối phương phải hốt hoảng đau buồn.

Tôi không biết tên anh, hoặc tôi đã bỏ lỡ một chi tiết hiếm hoi nào đó mà anh xưng tên mình trong sách chăng? Hay là chính anh cũng chỉ muốn kể một câu chuyện mà không muốn người ta nhớ mình là ai. Bởi tất cả những gì anh muốn chỉ là chờ Thu Tử quay lại. Khó mà tìm được chi tiết nào thực sự khiến tôi sảng khoái trong cuốn sách, chỉ trừ khung cảnh anh và Thu Tử cùng nhau chạy xe máy về nhà La Nghị Minh mỗi cuối tuần. Gió khiến quần áo, tóc tai họ tung bay, tung cả tiếng cười giòn tan của họ lên bầu trời xanh ngắt. Họ đã có những khoảnh khắc vui vẻ đến thế, chẳng chút suy tính nghĩ ngợi gì, chẳng chút đề phòng thứ tương lai đen tối đang chờ họ ở phía trước. 

Vì thế, họ cứ đi.

Tình yêu của anh và Thu Tử luôn khiến tôi nao lòng. Cách họ xây dựng tổ ấm cùng nhau. Cách họ cùng nhau phấn đấu, cố gắng tốt hơn từng ngày. Cách họ dán một tấm áp phích in hình biệt thự trên tường. Hai người họ dựa vào đầu giường, cùng nhau ngắm nhìn nó. Hi vọng lấp lánh toả ra từ hai người trẻ tuổi. Hay những cuộc gọi mỗi tối. Anh ở một nơi, cô ở một nơi, họ gom lại những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày để kể cho nhau nghe. Giản dị biết mấy, êm đềm biết mấy. 

Tôi yêu mến cách anh yêu Thu Tử, nâng niu cô như một đứa trẻ con. Cách anh chạy từ đầu kia của thành phố về nhà, chở cô đi đàm đạo nhiếp ảnh với La Nghị Minh. Cách anh ngồi yên một chỗ cho hai người nói chuyện. Cách anh tôn trọng và bao dung sở thích của Thu Tử. Cách anh phấn đấu không ngừng vì tình yêu. 

Chuyện xưa của anh luôn khiến tôi buồn bã và chua xót. Chuyện về những đổ vỡ đầu đời. Chuyện về ông bố từng khiến anh hận biết bao nhiêu. Chuyện về người mẹ như một đứa trẻ, không có khả năng tự vệ. Chuyện về con dê anh từng nuôi thuở bé, chưa kịp nuôi béo để tặng bố thì nó đã đi mất… 

Tôi tự hỏi, tại sao các biến số lại hoạt động hăng say trong đời anh như thế. Cuộc đời anh trải qua bao phen tan nát hi vọng, tâm hồn bị đẩy xuống một mức sâu (sắc) khiến người ta phải kinh ngạc. Khi gặp được Thu Tử, tôi mới mơ hồ thấy cảm xúc nơi anh bắt đầu nảy mầm trở lại. Nhưng rồi biến số đổ vỡ vẫn liên tục ập đến, khiến cho người đứng ngoài như tôi còn thấy bàng hoàng. 

“Nếu ý nghĩa của tranh đấu là hoàn thành bi kịch, hoặc phải chờ sau khi bi kịch qua đi mới nhìn thấy tái sinh, thế thì, rốt cuộc tôi của lúc này đang ở đâu, bi kịch mới vừa bắt đầu ư, còn chưa đi được nửa đường ư,...”

Ôi, dường như những lời kể của anh đã hoá thành một giọng nói, thi thoảng lại xuất hiện trong đầu tôi. Thế là lại rưng rưng, lại xúc động mãi không thôi. Sao lại có một cuốn sách mà nỗi buồn cứ mênh mông ở mọi như thế này cơ chứ? 

Vương Định Quốc viết ở cuối sách, điều ông muốn bày tỏ không phải đau buồn. Tôi cũng không đọc Cây Hoa Anh Đào Của Kẻ Thù dưới nhận định là một chuyện tình buồn. Đây rõ ràng là lát cắt cuộc đời của một người bình thường, có yêu có hận, có cố gắng, có thất bại, nhưng cuối cùng sự chân thành ở lại đã khiến anh không bị huỷ hoại. 

Đánh giá cá nhân: 4/5.

Tôi thực sự yêu mến quá đỗi người đàn ông trong cuốn sách này. 

  • 24
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
27
Ha Ha
Ha Hamột năm trước
Reading

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)