logo-maybe-vn
Mở app
Hoài Trinh
Hoài Trinh2 năm trước
Movie

Vertigo và câu chuyện về tận cùng của chênh vênh…

“Vertigo” được định nghĩa là trình trạng chóng mặt, hoa mắt, cảm giác mất thăng bằng nhất là do từ nơi rất cao nhìn xuống. Nhưng đối với nhân vật nữ chính trong Vertigo của đạo diễn Jeon Gye Soo, đó dường như không chỉ là triệu chứng bệnh lý mà còn mang dáng dấp như một loại chóng mặt hiện sinh, liên tục bị mắc kẹt trong trạng thái lo lắng và bất an dai dẳng giữa những guồng quay bất tận của cuộc đời.

Seo Young (Chun Woo Hee), 30 tuổi và là nhà thiết kế tại công ty quảng cáo có văn phòng ở tầng cao của một tòa nhà chọc trời. Nhìn từ bề ngoài, Seo Young trông chẳng khác gì một nhân viên chăm chỉ làm việc để được tiếp tục gia hạn hợp đồng, thực tế phải chật vật che giấu cả mối tình vụng trộm với vị sếp điển trai Jin Soo (Yoo Teo), trong khi vừa khổ sở chịu đựng những than vãn không hồi kết từ người mẹ “độc hại”. Chẳng mấy chốc, căng thẳng leo thang khi chứng ù tai trở nặng và liên tục mang đến cho cô những cơn chóng mặt dữ dội. Tuy nhiên cũng chính lúc ấy, khoảnh khắc vô tình chạm mặt với anh thợ lau kính phía bên ngoài toà cao ốc Gwan Woo (Jeon Jae Kwang) lại bất ngờ làm nảy sinh những rung cảm khó tả.

Bất chấp có đôi ba phân cảnh lãng mạn, Vertigo vẫn là thước phim của hiện thực trần trụi, ảm đạm và u hoài. Áp lực của nhân viên thời vụ dẫu có năng lực nhưng mãi vẫn không được lên chính thức và nơm nớp bị sa thải bất cứ lúc nào, hết tìm cách mua vui cho sếp lớn trong những buổi chè chén lại phải cảnh giác trước hành vi quấy rối tình dục, và với Seo Young đó còn là một nơi chỉ cần nhìn thấy cô đeo máy trợ thính cũng có thể làm mất khả năng gia hạn hợp đồng. Tuy rằng không phải tất cả môi trường làm việc nào trong đời thực cũng như thế, nhưng sự ngột ngạt, tù túng và bí bách mà phim khắc hoạ ấy có lẽ cũng phần nào đánh thức nỗi ngán ngẩm về công ăn việc làm chốn văn phòng.

Dù thường xuyên đến gặp bác sĩ điều trị, tận cùng gốc rễ của chấn thương tâm lý nơi Seo Young cơ hồ xuất phát từ nỗi cô đơn thăm thẳm, lạc lõng và hoàn toàn trống rỗng của chính cô. Một gia đình không có lấy hơi ấm hạnh phúc, một người tình rời đi với sự thật bẽ bàng nhưng cô cũng chẳng thể chia sẻ với bất cứ ai trông như một người bạn thực sự… không chỗ dựa, không nơi nương tựa, lại thêm cường độ dần tăng của những cơn chóng mặt tại nơi làm việc, điều duy nhất giúp Seo Young phần nào trấn tĩnh dường như chỉ là những giây phút vô thức dõi mắt xuyên qua lớp kính dày, đến khoảng không vô định ngoài kia…

Bởi thú vị thay khi một Seo Young đang chấp chới bên bờ vực của lụi tàn, người duy nhất nhận ra sự tuyệt vọng trong cô không ai khác lại chỉ là người công nhân phụ trách lau chùi cửa sổ ngày ngày treo mình trong không trung. Khi mà sự tiếp xúc của họ bị ngăn cách bởi tấm kính rắn chắc như hai thế giới rạch ròi là thế, thì sự quan tâm chân thành lẫn khát khao của anh bằng cách nào đó cũng đã “chạm” được đến cô, như mỏ neo níu giữ từng chút vụn vỡ và trở thành tia nắng cuối ngày, dịu nhẹ thôi nhưng vẫn rực rỡ và ấm áp theo cách riêng của nó…

Cuối cùng, Chun Woo Hee trong vai Seo Young chắc chắn là linh hồn của tác phẩm, với đôi mắt đầy biểu cảm lột tả hoàn hảo nỗi thống khổ về nỗi đau thể xác lẫn tinh thần cũng như niềm vui sướng tột độ trong thoáng chốc. Một số cảnh mạnh mẽ nhất thậm chí không có thoại nhưng góc quay cận mặt đong đầy sắc thái nội tâm đã nói lên tất cả. Sự hoá thân của nữ diễn viên đơn giản là sâu sắc và tinh tế trong từng khung hình, nơi cô luôn cố gắng duy trì trạng thái cân bằng trong kiệt quệ cho đến thời khắc đối mặt đậm tính cao trào ở cuối phim.

  • 46
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
31
Hoài Trinh
Hoài Trinh2 năm trước
Movie

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)