logo-maybe-vn
Mở app

Những bà mẹ ái kỷ chọn cách trút nỗi bất an lên con gái để cảm thấy tốt hơn

Mối quan hệ giữa mẹ và con gái có thể rất thiêng liêng hoặc ngả sang hướng bạo hành không thể tả. Ở mức độ lành mạnh, mẹ là người bảo bọc cho con gái, những người cùng giới tính và sẽ có những trải nghiệm giống mình. Khi ấy, người mẹ sẽ ở bên cạnh hướng dẫn, trấn an con gái.

Tuy nhiên, nếu không may mắn gặp phải người mẹ độc hại, thì con gái sẽ phải gánh chịu nhiều hành vi gây hấn, cạnh tranh, đố kỵ. Một phần có thể người mẹ đó còn những bất an, những vết thương chưa lành, nhưng nó cũng không thể là lời bào chữa cho những bất công họ trít lên đầu con mình. Đơn cử là những câu chuyện mẹ và con gái dưới đây do dân mạng Reddit kể lại, những kỷ niệm ám ảnh họ tới tận bóng chiều cuộc đời.

DovahkiinQahnaarin: Hồi tuổi teen tôi bị mụn và quà Giáng Sinh năm đó là bộ sản phẩm trị mụn đầu đen. Tôi dành cả tiếng đồng hồ trong nhà tắm để ngoáy cái mặt mình với bộ dụng cụ đó và khi bước ra hỏi mẹ xem mặt mình ổn chưa, bà đáp lại “không, tao vẫn chơi trò nối dấu chấm trên mặt mày được”. Tôi quay vào nhà tắm soi gương và khóc trước khi gục hẳn xuống sàn.

Bagpuss45: Suốt mấy năm trời mẹ tôi cứ bảo sao một người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp như bà lại đẻ ra đứa xấu xí, béo mầm như tôi. Điều đó ám ảnh tôi qua nhiều nhiều năm và luôn tự hạ thấp mình cho đến khi gặp được một người giúp tôi tìm lại tự trọng.

mother_of_squid: Hai lần tôi kể cho mẹ nghe mình bị chọc ghẹo (catcall), bà đều đổ lỗi cho tôi hoặc nói chuyện kiểu “Mày phải biết mừng đi. Tới tuổi tao thì có còn được đàn ông để ý vậy nữa đâu”. Hai vụ  tôi kể với mẹ là khi mới 14 tuổi, bị khi đang đi học về trong bộ đồng phục, lần hai là 19 tuổi lúc đi bộ một mình trong rừng. Về sau tôi chẳng kể gì cho bà nghe nữa.

Sticky Tunas: Mẹ tôi ngày nào cũng bảo ghét tôi, ước gì chưa bao giờ đẻ ra tôi, ước gì xe buýt cáng tôi. Bà không chịu mua quần áo (kể cả đồng phục trường) vì tôi béo, chẳng mặc gì đẹp. Lúc ấy tôi chỉ mũm mĩm thôi chứ không có gì quá. Điều này khiến tôi mắc chứng rối loạn ăn uống suốt 10 năm. Xong bà lại chê tôi ốm quá, thấy ghê bla bla. Nói tôi sẽ không bao giờ có bồ. Ước gì tôi hoàn hảo như con nhà người ta. Bả còn dí cái quần dính máu khi tôi có tháng lần đầu bảo là do tôi thủ dâm (khi ấy tôi còn không hiểu đó là gì). 

Tôi thương bố nhưng ổng cũng rất sợ mẹ mà không dám nói gì. Cuối cùng bố cũng ly hôn mẹ nhưng cũng rời bỏ cả chúng tôi. Tôi không biết điều gì đau đớn hơn, những gì mẹ gây ra cho mình hay bị bố chối bỏ.

Giờ tôi đã có hai con và bạn bè luôn khen ngợi gia đình tôi. Mối quan hệ giữa tôi với mẹ vẫn đổ bể vì tôi nhớ như in những gì xảy ra. Tôi lớn lên với lòng căm ghét mẹ và không thể nào gửi cho bà quà cáp gì ngoài những tấm thiệp trống rỗng nhân ngày của mẹ, vì bả không xứng đáng với bất kỳ câu chữ tốt đẹp gì viết bên trong. 

Giờ tôi vẫn phải chật vật với lòng tự trọng thấp cũng như các mối quan hệ. Tôi vẫn sống độc thân sau khi ly dị chồng 16 năm trước. Hai con tôi đã vào đại học ngành Y, điều mà mẹ tôi vẫn rất ganh tỵ. Tôi từng hỏi vì sao ngày xưa đối xử với mình như thế, bà nói vì “muốn đưa tôi và khuôn phép”. Nhưng tôi vốn là học sinh với toàn điểm A trong sổ, chưa từng bị phạt ở trường. Tới giờ khi đã làm mẹ tôi vẫn không hiểu vì sao có những bậc cha mẹ lại đối xử với con mình như thế, nếu một người lạ ngoài đường mà nói với con tôi những lời như mẹ tôi đã từng, tôi giết họ liền. Ranh giới giữa “khuôn phép” và bạo hành đâu có mong manh đến thế. Xin lỗi. Hôm qua ở Anh là ngày của mẹ và tôi vẫn không thể yên lòng.

peachcookieastrid: Ngày nọ có cậu gia sư cỡ tuổi tôi tới dạy em tôi. Bố muốn tôi giao thiệp với người cùng tuổi nên khuyến khích tôi ra chào cậu đó. Tôi vốn hay bị lo lắng nên đã từ chối và mẹ tôi bảo “câu trả lời của bây cũng dễ hiểu thôi nếu bây đẹp được như tao hồi bằng tuổi”. Thật lòng câu nói đó vẫn ám ảnh tôi đến ngày nay.

  • 1
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
1

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)