logo-maybe-vn
Mở app
Ha Ha
Ha Hamột năm trước
Reading

Kira Kira - Những mảnh vỡ lấp lánh của thời gian

Kira kira trong tiếng Nhật nghĩa là “lấp lánh”. 

Và quả thực, những điều hiện diện trong cuốn sách này đều lấp lánh theo cách của riêng nó - từ những mến thương giữa người với người, cho tới nỗi buồn của cuộc đời, của sự lìa xa. 

Cuốn sách được kể bằng góc nhìn của Katie - một cô bé người Mỹ gốc Nhật, sinh sống tại Georgia, Mỹ. Cách kể rất đơn giản, giống như một cuốn nhật kí hàng ngày, ghi lại những chuyển động bình dị, hài hước (và cả nỗi buồn) trong cuộc sống. 

Điều khiến trái tim mình luôn ấm sực khi đọc Kira Kira là, dù hiện thực có tàn nhẫn đến đâu, những đứa trẻ trong cuốn sách đều lấp lánh hi vọng về một tương lai tươi sáng hơn. Chúng luôn hướng về những điều ấy, bằng tất cả yêu thương. Có thể đôi khi, hiện thực khiến họ trông thật nhếch nhác, tội nghiệp. Mình cứ nhớ mãi hình ảnh Katie và cậu em út Sam phải ngồi hàng giờ trong chiếc ô tô cũ, không bật điều hoà, kiên nhẫn chờ mẹ làm việc trong nhà máy ấp trứng; mình cũng cứ nhớ mãi hình ảnh bố Katie luôn luôn duy trì việc làm của mình từ sớm tinh mơ đến đêm khuya để trang trải thuốc thang và tiền nhà trả góp. Nhưng, vì những hành động ấy xuất phát từ thấu hiểu và yêu thương, cảm thông và cùng đồng cam cộng khổ, nên mình vẫn thấy quý giá và xiết bao là đẹp đẽ. 

Mình yêu biết bao nhiêu tình cảm giữa những thành viên trong gia đình Katie, đặc biệt là tình chị em của cô và Lyn. Bạn có biết cảm giác cả trái tim bỗng mềm mại hẳn đi và phải thốt lên “ỏooo” vì được đón nhận quá nhiều tình yêu không? Nếu chưa mường tượng ra được, thì hãy nhìn vào cách Lyn bảo vệ Katie và cách Katie luôn tin tưởng tuyệt đối vào chị gái mình. 

Tại Georgia, nếu tính cả gia đình Katie thì chỉ có 11 hộ người Nhật sống ở đó - tức họ hoàn toàn bị áp đảo, xung quanh toàn những người bản xứ. Cô bé vô tư đến mức chẳng biết sự phân biệt đối xử xung quanh diễn ra thì có gì nghiêm trọng hay chăng, còn Lyn - trước khi cô tới trường, đã cẩn thận dặn dò, “Nếu chúng nó làm gì em thì cứ nói chị. Chị tính cho.” và tương tự với Katie, cô bé có thể dõng dạc nói rằng cô biết Lyn đang vui, vì Lyn muốn cô hạnh phúc. Phải đủ tin tưởng và yêu thương đến mức nào, mới có thể thẳng thắn nói ra những điều như thế mà không e ngại hay hoài nghi cơ chứ?

Dù hoàn cảnh của nhân vật trong Kira Kira chẳng giống mình tẹo nào, nhưng mình vẫn dễ cảm thấy đồng cảm và thân thương biết mấy với hình ảnh một ông bố kiệm lời, đôi khi nghiêm khắc, song vẫn luôn tin tưởng và tự hào về các con. Hay hình ảnh người mẹ luôn luôn lo lắng, sốt sắng với tất cả mọi thứ. Hay sự kiện chị em Katie quyết tâm tích cóp tiền tiêu vặt để “góp vốn” mua nhà cùng bố mẹ nữa. Rồi thì cả những người hàng xóm xởi lởi, sẵn sàng giúp đỡ nhau lúc khó khăn . Hiện thực trong Kira Kira không đẹp đến mức lung linh, mà chính tình người đã khiến cuốn sách này trở nên lấp lánh.

Và tới những trang cuối cùng, khi Katie dần trưởng thành (nhanh và âm thầm đến mức cô cũng không nhận ra), thì cuốn sách này vẫn cứ là “kira kira”, bởi ánh sáng trong Katie chưa bao giờ tắt. Có một đoạn văn nói về sự thay đổi của Katie mà mình cứ nhớ mãi, đó là khi cô bày tỏ mình chẳng còn cảm thấy tức giận hay buồn đối với tình trạng của Lyn nữa. Cô chỉ đơn giản là biết nó sẽ phải thế. Đó là lúc mình biết, Katie bé bỏng của Lyn đã lớn, và cô có thể đứng ra bảo vệ, chăm sóc những người cô yêu như họ đã từng đối với cô. Thật đau biết bao nhiêu và xúc động biết bao nhiêu.

Điều này không đẹp và lấp lánh sao? Dù có bị thời gian và biến cố cuộc đời đập vỡ thành vài mảnh hay trăm nghìn mảnh, hi vọng và khao khát về một tương lai phía trước vẫn chẳng hề tắt đi.

Và tình yêu cũng thế. 

Đánh giá cá nhân: 4/5.

  • 1
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
1
Ha Ha
Ha Hamột năm trước
Reading

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)