logo-maybe-vn
Mở app

Trải nghiệm kinh hoàng khi thuê phải khách sạn ma ám tại Thái Lan

Trước hết, tôi phải bày tỏ rằng đây chỉ là trải nghiệm cá nhân của tôi khi lưu trú tại khách sạn Bangkok Palace ở Thái Lan.

Hình ảnh của khách sạn Bangkok Palace
Hình ảnh của khách sạn Bangkok Palace

Là một người đam mê du lịch, tôi đã đi nhiều nơi và trong quá trình dịch chuyển đó, có không ít lần tôi đã gặp phải những chuyện kỳ lạ. Vậy nhưng, ký ức đáng sợ nhất khiến tôi vĩnh viễn không thể nào quên đã xảy ra tại khách sạn Bangkok Palace ở Thái Lan. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn hy vọng những chuyện mà mình được trực tiếp chứng kiến vào đêm đó là thứ không có thật, chỉ là một giấc mơ hoang đường của tôi mà thôi.

Khi ấy là vào tháng 9. Sau khi nhận được kết quả trúng tuyển vào Đại học, bố mẹ đã quyết định thưởng cho tôi một chuyến đi chơi tại Thái Lan. Sau nhiều lần cân nhắc, gia đình tôi đã đặt phòng tại khách sạn Bangkok Palace với lý do nơi đây gần thành phố. Mẹ tôi đặt hai phòng, ban đầu, tôi và mẹ định ngủ chung một phòng, còn bố tôi ngủ riêng một phòng. Nhưng bạn biết đấy, ở độ tuổi 18-19, là một thiếu niên đã trưởng thành, tôi không hề thích ngủ chung với mẹ tẹo nào. Sau một hồi đấu tranh, bố mẹ tôi đành đồng ý để tôi được ở riêng.

Thực tế, điều kiện của phòng nghỉ rất tốt. Trong phòng có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng, bên trái cửa ra vào là tủ quần áo, một khi mở cửa tủ ra thì đèn bên trong sẽ tự bật sáng. Ở bên trái giường lớn đặt một chiếc ghế sofa rất to, phía đối diện giường là TV. Ngoài ra, ở bên ngoài phòng còn có một ban công nhỏ được ngăn cách bởi lớp cửa sổ được làm từ kính trong suốt chạy từ trần đến sàn. Vào phòng rồi tôi cũng chẳng thèm thu dọn quần áo, chỉ nhanh nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường đi ngủ, không lau khô tóc. May mắn thay, tôi vẫn nhớ lời mẹ dặn trước khi đi ngủ là hãy đặt tiền lẻ dưới gối. Vậy nên, tôi lấy ra một tờ 100 bath và nhét nó dưới gối.

Nằm chơi điện thoại một lúc, khi hai mắt đã díu lại, tôi bật chiếc đèn đặt ở đầu giường rồi kéo chăn trùm đầu ngủ. Rõ ràng, tôi nhớ trước khi đi ngủ mình đã kéo hết rèm che cửa, vậy mà chẳng hiểu sao nằm đến nửa đêm, tôi lại bị đánh thức bởi cái lạnh. Khi lờ mờ tỉnh dậy, tôi thấy hơi bối rối, người lâng lâng như say rượu, đầu óc mơ màng không biết mình đang ở đâu. Phải mất tới 2 phút tôi mới có thể tỉnh táo lại, đúng lúc đó, tôi phát hiện chiếc đèn ngủ mà mình bật trước đó đã bất ngờ bị tắt. Vì tôi sợ bóng tối nên phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh dậy lúc nào cũng là phải kiểm tra đèn.

Tôi loạng choạng đứng dậy và bật đèn, nhưng chẳng hiểu sao dù đã thử đủ mọi cách, chiếc đèn vẫn không sáng. Tuy nhiên, lúc ấy tôi lại chẳng hề hoảng sợ, thậm chí còn nghĩ Thái Lan tiên tiến thật đấy, còn phát minh ra một loại đèn công nghệ có chức năng tiết kiệm điện tuyệt vời. Mãi cho tới khi nhấn đi nhấn lại công tắc hai, ba lần, rồi vỗ tay và gọi to tiếng, chiếc đèn vẫn không thể bật lên, tôi mới bàng hoàng nhận ra chiếc đèn này không phải là đèn được điều khiển bằng giọng nói hay có chế độ cảm ứng.

Vội vàng mở điện thoại, dựa vào tia sáng yếu ớt trên màn hình, tôi bất ngờ phát hiện ra rèm cửa ban công đã bị ai đó kéo lên. Lúc này, tôi hoàn toàn rơi vào cơn hoảng sợ. Tôi chắc chắn rằng trước khi đi ngủ mình đã kéo rèm cửa, nhưng không hiểu sao giờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Hơn thế nữa, Bangkok cũng là một thành phố sầm uất, cho dù bây giờ không phải là ban ngày, vậy nhưng cảnh vật ở ngoài cửa sổ cũng không nên trông tối tăm như vậy, khiến tôi không thể nhìn rõ bất cứ vật gì.

Trong lòng tôi càng lúc càng căng thẳng, đúng lúc này, trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ. Tôi vội vàng sờ tay vào tờ tiền 100 bath mình để dưới gối, bất ngờ thay, tờ tiền này đã biến mất. Tôi lục tung mọi thứ trên giường, vậy nhưng cũng chẳng thấy tiền đâu. Trong lòng tôi đột ngột dâng trào một sự tức giận không thể giải thích được, phản ứng trực quan đầu tiên là khẳng định có người đã lẻn vào phòng tôi ăn trộm và tẩu thoát bằng đường ban công. Lúc ấy, tôi không đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang ở tầng 5, trong một khách sạn có tiếng và rất khó có kẻ đột nhập vào phòng mình ăn trộm được.

Quay cuồng trong cơn tức giận, tôi quay người lao ra cửa, định chạy xuống quầy lễ tân của khách sạn để làm cho ra nhẽ. Nhưng khi tôi đi đến cửa, thử đi thử lại thì hình như cửa bị hỏng, dù đã mở khóa bao lần cũng không thể mở được cửa. Trong lúc cơn giận dữ bùng phát, những gì xảy ra tiếp theo đã khiến tôi phải đứng sững người tại chỗ trong giây lát. Như tôi đã từng đề cập trước đó, ở bên trái của cánh cửa ra vào là một tủ quần áo, chính là loại tủ tự động sáng đèn khi cửa tủ được mở. Khi tôi đang tìm cách mở cửa ra vào, đèn cảm biến tự động trong tủ quần áo đã đột ngột sáng lên. Lúc đầu, tôi không nhận ra điều đó, nhưng khi tôi tiếp tục dùng tay xoáy vặn khóa cửa của cửa ra vào, đèn cảm biến trong tủ quần áo đã tắt và bật liên tục, như thể có ai đó đang chơi trò trốn tìm bên trong vậy. Mọi chuyện chỉ dừng lại khi tôi ngừng kéo cửa ra vào, và từ lúc ấy cả căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc, chỉ có ánh sáng hắt qua cánh cửa tủ để lại một cái bóng mờ ảo trong lối hành lang hẹp.

Lần thứ hai trong một buổi tối, tôi cảm thấy thần kinh của mình đang bị ép căng. Không phải tôi không cảm thấy sợ hãi, mà chính cơn khát tiền đã khiến tôi phải cố gắng vượt qua nỗi sợ của mình. Do dự chưa tới 10 giây, tôi nghiến răng nghiến lợi vươn tay mở cửa tủ quần áo. Ngay khi tôi vừa kéo cánh cửa tủ nặng nề ra, đèn cảm biến đang bật và tắt bên trong đột nhiên bị tắt phụt một cái, khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn. Màn hình chiếc điện thoại di động trên tay tôi lúc này cũng mờ đi, và dù tôi có ấn như thế nào thì ánh sáng cũng không thể sáng thêm lên được. Đúng lúc này, xuyên qua cánh cửa tủ quần áo, tôi dường như nhìn thấy một vật thể lạ đang xuất hiện ngoài ban công, khiến tôi cứng người không dám quay đầu lại nhìn.

Khi không biết sự bế tắc này còn kéo dài bao lâu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa và tiếng đập mạnh khiến tôi ngã khuỵu xuống đất. Khi ấy, tôi gần như sợ chết khiếp, chỉ sau khi nghe được giọng nói quen thuộc của bố mẹ tôi, tôi mới có thể lồm cồm bò dậy mở cửa. Kỳ lạ là cánh cửa tưởng chừng như không thể mở lúc nãy bây giờ lại có thể dễ dàng mở ra, nhìn thấy tôi đang ngồi sững ở cửa, bố mẹ tôi tò mò đi vào, thậm chí còn bật đèn lên. Tôi nhảy vào ôm mẹ khóc, để mẹ vỗ về hỏi han, còn bố tôi thì ngồi trên chiếc ghế sô pha đặt bên trái giường và lắng nghe với vẻ mặt lo lắng.

Lúc đó, tôi sợ đến mức không nghĩ tới chuyện tại sao bố mẹ tôi lại có thể vào phòng tôi giữa lúc nửa đêm. Khi nghe đến chuyện 100 Bath tôi đặt dưới gối đã biến mất, tôi cảm thấy bàn tay mẹ đang vỗ trên lưng tôi đột ngột dừng lại. Dần dần, tôi cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Từ góc độ của mình, tôi có thể thấy cánh tay của mẹ trông hơi cong và để buông thõng bên hông tôi, cánh tay đó không hề cử động. Trong phòng lúc đó tồn tại một sự im lặng vô cùng đáng sợ, và khi tôi từ từ ngẩng đầu lên, tôi mới phát hiện dáng ngồi của bố mẹ mình trông thật kỳ quái. Mẹ tôi ngồi thẳng lưng, khuôn mặt bợt bạt vô hồn, còn bố tôi thì vô cùng uể oải, dáng người như không có xương sống.

Mẹ đột nhiên nói với tôi bằng một giọng điệu rất lạ, mẹ bảo tiền của con không còn nữa, làm thế nào bây giờ? Chà, bây giờ nghĩ kỹ lại, tôi mới nhận ra giọng nói khi ấy của mẹ rất lạ, rất giống giọng một người nước ngoài đang học nói tiếng Trung. Giọng nói của mẹ không hoàn chỉnh, cứ lặp đi lặp lại những từ một cách rời rạc. Mẹ thấy tôi không đáp lại thì bèn lặp lại lần nữa, hỏi tiền của tôi hết sạch rồi, phải làm thế nào bây giờ. Tôi bật dậy hét lớn, hoảng loạn chạy ra chỗ cửa phòng, trong đầu tự nhủ đây không phải là bố mẹ mình, chắc chắn không phải bố mẹ mình. Nhưng khi tôi chạm vào tay nắm cửa lần nữa, đèn trong phòng bất ngờ đều bị tắt phụt đi. Tôi chỉ nhớ trong cơn hoảng loạn, bản thân đã ngã xuống đất ngất xỉu.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường, ngồi bên cạnh là bố mẹ tôi. Vươn tay sờ soạng bên dưới gối, tôi chợt phát hiện ra tờ 100 Bath vẫn còn nguyên, và bên ngoài cửa sổ là thứ ánh nắng chói chang của Bangkok. Theo lời kể của mẹ tôi, mẹ nói sáng hôm ấy đến gõ cửa gọi tôi đi ăn sáng, nhưng dù gọi thế nào cũng không thấy tôi ra mở cửa. Vì quá sốt ruột, mẹ đã gọi điện cho lễ tân khách sạn nhờ mở khóa, sau đó bà phát hiện thấy tôi đang nằm ngất trước cửa. Bố mẹ tôi đã gọi bác sĩ tới khám cho tôi, bác sĩ nói không sao, chỉ là tôi bị ngất vì hoảng sợ và vì đã nằm trên đất lạnh quá lâu.

Sau khi tôi uống thuốc và nghỉ ngơi thì mọi chuyện đã dần ổn thỏa. Tôi kể cho bố mẹ nghe những gì đã xảy ra với tôi đêm qua, họ khăng khăng rằng đó là vì tôi quá mệt nên đã nằm mơ mà thôi. Thực tế lúc đầu tôi cũng từng nghi ngờ chuyện này chỉ là một cơn ác mộng, nhưng sau khi đọc được bài báo viết về những hiện tượng ma quái từng xảy ra trong khách sạn Bangkok Palace, tôi đã hạ quyết tâm sau này mình không bao giờ quay lại đặt phòng ở đây.

  • 0
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
0

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)