logo-maybe-vn
Mở app
Hoài Trinh
Hoài Trinh2 năm trước
Movie

Il Mare – Lấp đầy nỗi cô đơn bằng những rung cảm vượt thời gian

Il Mare trong tiếng Ý nghĩa là biển, và cũng là tên của một ngôi nhà lạ lùng đứng lẻ loi một mình giữa biển khơi – nơi định mệnh dẫn lối cho hai tâm hồn cô đơn gặp gỡ nhau theo cách không thể diệu kỳ hơn.

Cuối năm 1999, Eun Jo (Jun Ji Hyun) chuyển khỏi căn nhà nhà tên Il Mare mà cô đã thuê trong một thời gian ngắn. Trước khi ra đi, cô để lại một tấm thiệp trong hòm thư màu đỏ, hy vọng người chủ kế tiếp vui lòng chuyển lại thư từ nhận được tới địa chỉ mới của cô. Vậy mà vận mệnh run rủi thế nào, Han Sung Hyun (Lee Jung Jae) sống ở năm 1997 lại là người nhận được lời nhắn của Eun Jo ngay khi anh vừa chuyển đến Il Mare. Thoạt tiên cả hai dĩ nhiên đều nghĩ đây chỉ là một trò đùa mà đối phương nghịch ngợm bày ra, thế nhưng trao đổi qua lại một thời gian khiến hai người nhận ra họ thực sự đang sống cách nhau hai năm. Một cuộc hội ngộ ngỡ chỉ có thể xảy đến trong những giấc mơ đã bắt đầu như thế…

Cả Eun Jo lẫn Sung Hyun đều chẳng cần phải rơi vào cảnh một mình giữa đảo hoang mới khiến người xem cảm nhận sâu sắc nỗi cô đơn thăm thẳm của họ. Bên cạnh mỗi người vẫn có bạn bè, anh em đấy thôi nhưng bao giờ cũng là một kẻ mang tên “cô đơn” quẩn quanh cả hai như hình với bóng.

Là Eun Jo, nữ nghệ sĩ lồng tiếng sống trong một khu căn hộ hiện đại của thành phố, cứ mãi vương vấn tình cảm với bạn trai cũ mà ngày càng thu mình trong thế giới của riêng cô. Là Sung Hyun, một kiến trúc sư hoàn toàn bế tắc và lạc lối trong tình thân, với người bố đã rời bỏ anh và mẹ từ thuở ấu thơ để theo đuổi sự nghiệp. Nghe thật buồn nhỉ nhưng bộ phim hoàn toàn không khiến mọi thứ trở nên ảm đạm hay bi luỵ chút nào, mà khắc hoạ thứ cảm giác cô đơn ấy đẹp đẽ thay vừa lạc quan vừa dịu dàng khác thường; như khi Eun Jo đón năm mới một mình trong quán truyện tranh, vẫn mỉm cười nhấp môi theo tiếng đếm ngược trên ti vi, hay như lúc Sung Hyun tự mình giải toả nỗi buồn bằng cách tìm niềm vui trong việc nấu ăn.

Dẫu vậy thì cô đơn, theo cách nào đó dường như vẫn nhìn thấu suốt sự trống vắng hoang vu sâu bên trong họ, nên mới mang đến phép màu để hai con người cùng chung nỗi niềm ấy sưởi ấm lẫn nhau chăng? Và hộp thư màu đỏ nhỏ xinh ngay trước nhà, từng chút trở thành chứng nhân thầm lặng cho mối giao cảm đặc biệt giữa hai dòng thời gian. Từ những chia sẻ, tâm sự vu vơ thuở ban đầu đến lần lượt mở lòng nhiều hơn, họ cứ thế dìu dắt nhau qua những tổn thương, đổ vỡ để rồi không biết từ bao giờ, cuộc sống bình lặng của cả hai như được tô thêm những màu sắc tươi sáng, chất chứa trong sự ngóng trông, hết mực mong chờ nhận được hồi âm của đối phương, xen lẫn nỗi nhớ nhung vô thức thành hình…

Phần hình ảnh của phim đơn giản mà đẹp nao lòng, đậm tính nghệ thuật và giàu sức gợi. Tất cả nhờ vào một nhân vật tưởng vô tri mà quan trọng không kém, chính là ngôi nhà độc đáo với cái tên Il Mare nghe thơ thật thơ. Lọt thỏm bên bờ biển trải dài tít tắp, được tạo tác nên với chỉ vài ba đường nét tối giản mà càng ngắm lại càng thấy hút mắt đến lạ, chẳng biết từ làn sương trắng giăng mắc tứ bề, từ ánh hoàng hôn tím mộng mơ, từ những đợt triều dâng sóng vỗ hay từ tất cả những vẻ đẹp ấy của thiên nhiên, cùng nhau thổi hồn và hát ca…

Câu chuyện từ đầu đến cuối nhẹ nhàng chậm rãi như muốn nhấn chìm khán giả vào vùng trời mênh mang vĩnh hằng của cô đơn, và dẫu cũng xen kẽ đôi ba khoảnh khắc ngược tâm một tẹo, như lúc mà chàng trai cay đắng nhận ra bản thân không hề có chỗ trong quá khứ của người thương, hay khi cô gái sợ hãi trước viễn cảnh sẽ đánh mất anh mãi mãi… thì tổng thể bộ phim vẫn là những nốt nhạc hồn hậu và êm ái vô cùng, sẵn sàng chạm tới trái tim của bạn dù cho ở thập niên 2000 hay rất rất lâu về sau.

  • 0
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
0
Hoài Trinh
Hoài Trinh2 năm trước
Movie

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)