Cyberpunk: Edgerunners, khi bạn như một kẻ ngốc luôn sống vì ước mơ của người khác
Lưu ý rằng bài viết có thể có spoil.
Mình vừa mới hoàn thành Cyberpunk: Edgerunners lần thứ hai và mình nghĩ chúng ta sẽ có nhiều thứ để nói về nó trong một khoảng thời gian dài nữa đây. Đối với một người đã từng trải nghiệm hàng trăm giờ đồng hồ trong phiên bản game, thì bộ phim này thực sự đã thay đổi hoàn toàn cảm giác của mình sau khi xem xong, bây giờ có lẽ mình sẽ không chơi game được giống như lúc đầu bởi vì mỗi khi vào game, lấy xe dạo quanh Night City, và nghe bài hát "I Really Want To Stay At Your House" thì toàn bộ đầu của mình đều lập tức nảy lên những dòng suy nghĩ về những diễn biến của Edgerunners.
Edgerunners rất hay, có thể là một trong những bộ anime chất lượng nhất trong năm nay mà mình được xem, mình thì cũng không lạ gì với phong cách làm phim của Studio Trigger rồi, nhưng với bộ phim này ư? Nó vẫn là một thứ gì đó khác biệt một chút, Night City hiện ra trong phim rõ mồn một, một nơi với vẻ ngoài hào hoa, hiện đại và được mệnh danh là "thành phố của những giấc mơ", thế nhưng dưới vẻ ngoài hào nhoáng đó chính là một nơi tệ nạn đầy rẫy, sự phân hóa giàu nghèo rõ như ban ngày, nhìn xung quanh thì không thiếu gì những cảnh g.i.ế.t n.g.ư.ờ.i, trộm cắp và lừa gạt, người vô gia cư ở khắp mọi nơi, những tập đoàn khổng lồ nắm trong tay nhiều quyền lực và mặc sức thúc đẩy những âm mưu to lớn của họ, đúng là một nơi loạn lạc.
David, người luôn sống vì ước mơ của người khác
Trong phim, chúng ta được gặp gỡ nhân vật chính David Martinez và mẹ của mình, là những người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội tại Night City. Nhưng mẹ cảu David luôn mong muốn cậu tốt hơn, luôn muốn cậu học hành đến nơi đến chốn và có một công việc tốt, và đứng trên đỉnh của Arasaka, tập đoàn lớn mạnh nhất thành phố, vì thế nên bà không tiếc bản thân lao vào làm việc cật lực để lo cho học phía của cậu tại học viện Arasaka. Tuy nhiên David có vẻ như có một suy nghĩ khác, cậu không muốn bó buộc vào chuyện học, cũng không hòa đồng với đám bạn nhà giàu trong lớp, bọn chúng xem David như một kẻ ngoại lai chỉ chuyên môn gây phiền phức cho bọn chúng và chúng muốn tống cậu đi càng nhanh càng tốt. Ngay tập 1, chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra David là một người sống không có mục tiêu và hoài bão gì, điều đó thay đổi khi cậu chứng kiến sự ra đi của người mẹ yêu dấu của mình, một sự ra đi chóng vánh vì tai nạn mà nếu có tiền chữa trị thì có lẽ mẹ cậu đã qua khỏi, đó chính là lúc David đối mặt với thay đổi đầu tiên của cuộc đời mình, cậu phải học cách kiếm tiền và thoát khỏi sự nghèo khó này.
David sau đó gia nhập vào một nhóm Cyberpunk chuyên nhận những hợp đồng làm việc của các Fixer, tại đây cậu gặp được tình yêu của đời mình, Lucy hai người gặp nhau khi Lucy đang cố gắng chôm chỉa chip của David, hai người yêu nhau và David hứa sẽ thực hiện ước mơ của Lucy, đó là giúp cô lên được mặt trăng. Cậu cũng có được những người đồng đội mới, người đội trưởng Maine, người yêu anh ta là Dorio, Kiwi, Falcon, Rebecca... Tất cả dần trở thành một gia đình của David và cậu luôn nghĩ điều đó sẽ diễn ra mãi mãi, thế nhưng có vẻ như cậu đã nhầm.
Việc cậu gia nhập một đội Cyberpunk tức là cậu sẽ có thể nhận được những nhiệm vụ liên quan đến những tập đoàn lớn tại Night City, như Militech hay Arasaka. Và cho dù có Sandevista để nâng cấp sức mạnh của mình, cậu vẫn không thể hiểu, nói đúng hơn là cả đội của cậu đều không hiểu rằng sức mạnh của các tập đoàn trong Cyberpunk lớn mạnh hơn họ rất rất nhiều, và họ vẫn quá non nớt, hậu quả dẫn đến việc cả đội bị tiêu diệt gần hết. Kết thúc tập 5, diễn biến trong phim được đẩy lên rất nhanh, Maine phát điên vì cơ thể anh đã vượt quá giới hạn chịu đựng và khiến não bộ của anh dần trở nên điên loạn, trước lúc nhắm mắt, anh đã giao siêu thiết bị của mình cho David và tự mình đối đầu với nhóm MaxTac, từ đây thì David đã chính thức sống tiếp cho con đường còn đang dang dở của Maine.
Cậu sống tiếp vì ước mơ của mẹ mình, của Maine và cả của người yêu cậu là Lucy. David vẫn tiếp tục nhận các nhiệm vụ từ Fixer và không ngừng nâng cấp cơ thể của mình để có thể kiếm đủ tiền mua vé lên mặt trăng cho cô, mặc dù việc ấy khiến cơ thể cậu ngày một yếu đi và đôi khi suýt thì hóa điên vì việc ấy. Đỉnh điểm chắc có lẽ là trận chiến ở tập cuối khi David đối đầu với Adam Smasher, huyền thoại của Night City thì lúc ấy có lẽ cậu mới nhận ra rằng mình nhỏ bé và yếu ớt đến từng nào, và ước mơ của Lucy quan trọng với cậu ra sao, cậu vẫn cố gắng đưa Lucy cùng Falcon trốn thoát và còn đưa đủ số tiền để cô có thể lên mặt trăng một mình.
David, một tên ngây ngô luôn sống vì người khác, từ mẹ mình, Maine cho đến Lucy, nhưng có thể những ước mơ đó chỉ là sự ngộ nhận của cậu mà thôi, mình tự hỏi, nếu như cậu chấp nhận cuộc sống trước kia của mình, là một học sinh bình thường và sống một cuộc đời bình thường, có thể mẹ cậu sẽ không phải ra đi, và cậu sẽ không cần phải gặp những người như Lucy hay Maine, cậu chỉ tiếp tục... sống, mà không có ước mơ nào, thế nhưng cậu đã gặp, và đã yêu, đã sống vì ước mơ của người mình yêu mặc dù phải nhận lấy cái kết không tốt đẹp, có thể cậu cũng chỉ muốn bản thân trở nên mạnh mẽ để bảo vệ những người mà mình yêu thương, nhưng đối thủ của cậu lại nằm ở một đẳng cấp khác.
Phân đoạn Lucy ở trên mặt trăng một mình và tưởng tượng ra hình ảnh của David khiến mình suy nghĩ rất nhiều, có vẻ như David không biết rằng, từ lúc bắt đầu yêu cậu, ước mơ của cô đã không còn là lên mặt trăng nữa rồi mà chỉ muốn cậu còn sống và cả hai ở bên cạnh nhau.
Lucy cuối cùng đã có thể lên mặt trăng, nhưng thiếu đi người yêu của mình, có thể nói rằng mặt trăng ấy cũng chỉ còn lại một nửa.
V: Guess I meant, I dunno... a happier ending... for everyone involved.
Johnny: Here, for folks like us? Wrong city, wrong people.
- 1
- 1Bình luận