logo-maybe-vn
Mở app

Tổng hợp những mẩu chuyện kinh dị ở nông thôn được dân mạng chia sẻ

Chuyện 1

Người dùng @Không ăn muối: Ngày trước ở quê tôi có rất nhiều nghĩa trang tự phát. Thời đó vì chưa có hỏa táng nên mọi người thường chôn trực tiếp, lâu ngày những khu mồ mả này bị san lấp dần, sau vài năm thì mọi người bắt đầu trồng trọt, cũng quên mất vị trí mộ ở đâu.

Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy là một ngày giữa trưa nắng như thiêu đốt, ông Trịnh, hàng xóm của gia đình tôi đang bận rộn với vụ mùa trên cánh đồng. Ông lùa đàn bò đi qua đi lại, đàn bò cũng đi rất chậm rãi. Đột nhiên, ông Trịnh cảm thấy trời đất như sụp xuống, ông ta ngã ra đất nhưng không hoàn toàn ngã xuống mà chỉ khuỵu nửa thân dưới còn nửa thân trên vẫn dựa vào được nông cụ xới đất.

Ông Trịnh bắt đầu la hét. Những người làm việc bên cạnh vội vàng chạy lại đỡ ông cụ lên, đến lúc nhìn lại thì phát hiện hóa ra ông ta đã dẫm lên nắp quan tài, khiến một phần nắp quan tài bị thủng, thậm chí có thể thấy rõ xương trắng bên trong. Sau khi ông Trịnh được đỡ trở về nhà, ông cảm thấy không khỏe, nửa người dưới luôn đau nhức và tê dại khiến ông từ đó không đứng dậy được nữa.

Một tối nọ, ông nói với người nhà rằng cái chân dẫm phải nắp quan tài có cảm giác ớn lạnh. Cơn lạnh từ chân lan thẳng đến thắt lưng, sau đó bị kéo tuốt lên trên khiến ông cảm thấy cực kỳ lo sợ về cái chết. Sau đó quả nhiên ông Trịnh đã bị liệt nửa người, không bao giờ hồi phục và qua đời chỉ trong vòng hai năm.

Chuyện 2 

Người dùng @Người sống đấu tranh: Khi tôi còn nhỏ, có một thảm kịch đường sắt đã xảy ra ở nơi tôi sống. Khi ấy, các biện pháp bảo vệ chưa được thực hiện nghiêm ngặt như hiện nay, thậm chí nhiều khu vực băng qua đường ray còn không có người trông coi. Vì vậy, không hiếm vụ tai nạn đáng sợ gây chết người đã xảy ra.

Vào một buổi sáng mùa hè, một bé gái 6 tuổi (tôi tạm gọi là Y) xách chiếc giỏ đan ra ngoài cắt cỏ. Mải đi, cô bé đã đi ra giữa đường ray mà không hề hay biết. Lúc này ở trong khu đất ruộng nằm hai bên đường ray có rất nhiều người lớn đang làm việc. Mọi người đều nhìn thấy Y đang đi ra giữa đường ray, nhưng vì quá bận rộn nên mọi người cũng chẳng quan tâm, mãi cho tới khi từ xa xa vọng lại tiếng còi hú báo hiệu một đoàn tàu đang tới.

Y chắc chắn nghe thấy tiếng còi tàu nhưng không hiểu sao cô bé cứ đi ở giữa đường ray mà không hề nhúc nhích. Khi tàu hỏa càng lúc càng tới gần, mọi người liền dừng công việc trong tay, gọi Y mau tránh ra. Đột nhiên cô bé giật nảy người một cái phản ứng lại, Y bắt đầu chạy sang một bên, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện lạ. Khi Y chạy sang bên trái thì người lại bị lôi sang bên phải, chạy sang bên phải thì người lại bị lôi sang trái. Rõ ràng có thứ gì đó ở hai bên đường đang đuổi theo cô bé, ép cô bé phải quay lại đường ray.

Thấy tình huống như vậy, người lớn cũng nhanh chóng chạy lại giúp đỡ Y. Vậy nhưng, sức người không thể theo kịp tốc độ của tàu, đoàn tàu đã vùn vụt chạy qua và cuối cùng, người ta chỉ tìm thấy một vài sợi tóc cùng một chiếc giỏ trống của cô bé nằm bên cạnh đường ray. Có người cho rằng chắc hẳn có vật gì đó đang tìm người thay thế nên đã ép Y không được rời khỏi khu vực này.

Chuyện 3

Người dùng @A Lý: Không phải tôi mà là gia đình của dì tôi. Dì tôi sống ở nông thôn, con trai út của bà là anh họ tôi hồi nhỏ thường xuyên cùng dì đi làm ruộng, khi người lớn làm thì anh ngồi chơi tha thẩn dưới mấy gốc cây bên rẫy. Một lần nọ, khi anh họ tôi khoảng năm tuổi, sau buổi đi cấy, thấy anh đang ngủ, dì tôi đã cõng anh về. Vậy nhưng anh tôi cứ ngủ mãi đến tận trưa hôm sau, dù ai gọi thế nào anh cũng không tỉnh lại. Quá hoảng hốt, dì tôi quyết không đi làm đồng nữa mà bế anh ra trạm y tế thôn để kiểm tra.

Tuy nhiên, sau một hồi kiểm tra, các bác sĩ đều tuyên bố anh họ tôi bình thường. Như nhớ ra chuyện gì, dì tôi vội chạy đến nhà một người thầy bói trong thôn. Ông cụ kêu dì tôi thắp một nén nhang. Sau khi thắp, ông nhìn nhang một hồi rồi nói: "Chắc con trai cô từng ngủ quên ngoài đồng phải không? Bị bắt mất hồn rồi!" Nghe tới đây, dì tôi vô cùng hoảng hốt, vội hỏi ông thầy làm thế nào để gọi hồn anh trai tôi về.

Thầy bói thủng thẳng đáp chuyện này dễ làm thôi, dì tôi phải bế anh họ đi đến chỗ anh ấy từng ngủ, gọi tên anh ấy, đồng thời nói: "Về nhà thôi! Đến giờ về rồi!" Biết được phương pháp, dì tôi nhanh chóng làm theo, kết quả khi về đến cổng nhà thì anh họ tôi thức dậy ngay. Vì vậy mà sau này người nhà tôi luôn lưu lại một kinh nghiệm như sau: khi người lớn đưa trẻ đi chơi, nếu trẻ ngủ quên thì nên gọi tên trẻ cho đến khi về nhà kẻo bị bắt mất hồn!

Chuyện 4

Người dùng @Phantom: Đây là câu chuyện do chính mẹ tôi kể lại. Khi ấy mẹ tôi hẵng còn nhỏ, có một lần, bà ở trong nhà cũ chơi một mình, tới lúc nhìn lên thì bất ngờ phát hiện thấy một bóng người xuất hiện cạnh nơi giao nhau giữa bức tường ngoài sân và chái nhà.

Mẹ tôi còn nhớ đó là bóng của một người phụ nữ mặc trang phục địa chủ trong xã hội cũ, tay ôm một đứa trẻ. Bà ta đi rất nhanh từ Đông sang Tây (như thể đang bay) và biến mất rất nhanh ở rừng cây sau nhà. Lúc đó, mẹ tôi đã tự hỏi rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Thậm chí mẹ tôi không hề sợ hãi mà còn chỉ cho bà ngoại chỗ người phụ nữ kia biến mất, nhưng bà ngoại tôi không nhìn thấy gì cả.

Hàng chục năm sau này, khi mọi người nói về sự việc trên, cậu tôi cũng thừa nhận mình từng thấy cái bóng kia lúc con nhỏ, về cơ bản là giống như những gì mẹ tôi đã thấy. Mặc dù bây giờ nhà cũ của bà ngoại tôi đã bị phá bỏ, vậy nhưng ký ức về chuyện này vẫn hằn sâu trong lòng mẹ tôi.

Nguồn: tổng hợp từ Zhihu

  • 2187
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
1552

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)