logo-maybe-vn
Mở app

Gia đình tôi nuôi tôi chỉ để lấy tạng

Tôi xin đăng bài này bằng nick của bạn tôi, vì tôi không muốn gia đình tôi nhận ra.

Hồi chị gái tôi học mẫu giáo, chị ấy bị chẩn đoán mắc bệnh thiếu máu Fanconi. Để chữa trị, chị ấy cần được ghép mô, nhưng mô của cha mẹ tôi và anh trai tôi đều không tương thích với chị. Do đó, bố mẹ tôi đã sinh thêm một đứa nữa. Tôi được thụ thai qua quan hệ thông thường, không phải chọn lọc gen gì cả, nên không có gì đảm bảo rằng mô của tôi sẽ tương thích. Nhưng đáng buồn là tôi lại tương thích.

Đầu tiên là về tủy xương của tôi. Khi mới nghe về nó, tôi chỉ là một đứa trẻ đang tập đi và không biết gì về nó. Nhưng tôi nhớ rằng cuộc sống của tôi xoay quanh việc trở thành một người hiến mô phù hợp. Tôi không được phép chơi thể thao, tôi không được để bị thương phần cơ thể nào vì ai biết khi nào chị gái tôi sẽ cần một phần cơ thể của tôi. Tôi không thể ăn bánh quy hay bất cứ thứ gì không phải rau, trái cây, đậu phụ hay ức gà. Tôi phải duy trì sức khỏe hoàn hảo để nội tạng, máu của tôi hay bất cứ thứ gì trên cơ thể tôi luôn sẵn sàng để hiến. Tôi không được phép uống bất kỳ loại thuốc nào, vì chị gái tôi có thể cần phẫu thuật khẩn cấp. Mẹ tôi từng phát khùng khi y tá ở trường kê cho tôi Tylenol vì tôi bị đau đầu. Tôi không được đi trại hè vì không được rời xa chị. Nhưng suốt mấy năm đó, chị gái tôi vẫn chưa bị làm sao, nên tôi nghĩ rằng mẹ mình bị hoang tưởng. 

Nhưng sau đó, chị ấy bị suy thận. Hình như là các bác sĩ đã từng nói cho cha mẹ tôi rằng, đến một thời điểm nào đó, thận chị ấy sẽ bị hỏng, nhưng khi đó tôi mới 12 tuổi và chẳng hiểu gì hết. Không ai quan tâm đến việc nói chuyện với tôi hoặc giúp tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi còn nhỏ, tôi không thể đưa ra quyết định của riêng mình và nếu cha mẹ tôi nói rằng tôi phải làm thì tôi phải làm. Tôi chỉ biết mình phải phẫu thuật. Bị mổ xẻ để lấy nội tạng và nằm viện hàng tuần là điều kinh khủng nhất mà một đứa trẻ 12 tuổi phải trải qua. Đương nhiên tôi rất buồn về điều đó, nhưng khi tôi tỏ ra bực bội về điều đó thì mẹ lại đánh tôi vì muốn chị chết.

Sự điên rồ của mẹ tôi đã khiến cho người thân và hàng xóm xa lánh gia đình. Riêng việc mẹ tôi làm ầm lên với y tá trường và dọa kiện nhà trường cũng đã khiến cho các giảng viên trong trường ngầm ghét tôi. Tôi không có bạn bè vì tôi không thể tham gia các hoạt động sau giờ học hoặc đi dự tiệc sinh nhật vì không được ăn bánh ngọt. Bố tôi vùi đầu vào công việc để trốn khỏi người mẹ điên loạn của tôi. Anh tôi thì chơi điện tử hàng giờ liền hoặc lẻn vào hầm rượu để say sưa. Ít nhất thì anh tôi được cha mẹ bù đắp bằng tiền. Anh ấy đã có những gì mà tất cả thanh thiếu niên khi đó mơ ước; thẻ tín dụng không giới hạn và cha mẹ không quan tâm. Tôi không nói anh trai tôi sướng nhưng ít nhất thì anh ấy không mất thận. Ít nhất thì anh ta cũng có tiền và thời gian để đánh đáo với lũ bạn rởm mà chơi với ảnh vì tiền. Tôi thực sự không có gì, không có ai để dựa vào.

Tôi đã học như điên. Tôi nghĩ rằng nếu tôi tốt nghiệp trung học sớm thì tôi có thể vào đại học sớm và thoát khỏi mẹ mình. Tôi đã lầm. Mẹ tôi đã làm giả những lá thư từ chối của các trường đại học ở xa nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi học trong khu của mình. Trường học của tôi yêu cầu tất cả sinh viên năm nhất phải sống trong ký túc xá, nhưng mẹ tôi bằng cách nào đó đã khiến tôi không được vào. Tôi nghĩ cái cớ "con bé cần ở nhà vì chị nó mắc bệnh hiểm nghèo” là một cái cớ khá hay.

Khi tôi 19 tuổi, chị tôi bị u gan và cần ghép gan. Vì tôi là người trưởng thành nên tôi có thể từ chối điều đó, nhưng bà ta đã dọa sẽ không đóng học phí cho tôi. Tôi nói rằng tôi thà mắc nợ cho đến chết còn hơn bị phải phẫu thuật nhưng sau đó bà ta lại nói rằng tôi sẽ không được vay nếu không có sự đồng ý từ bà. Khi ấy, tôi đã rất suy sụp. Tôi đã nghĩ đến việc tự tử bằng cách nhảy từ tầng thượng bệnh viện nhưng các bác sĩ đã ngăn tôi lại. Cuối cùng, tôi vẫn phải cho đi một phần lá gan của mình. Sự kiểm soát của mẹ quá đà của mẹ tôi khiến tôi ngộp thở.

Sau khi ghép gan, chị tôi đã không qua khỏi do biến chứng sau phẫu thuật. Tôi còn không buồn về việc đó, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi đã được tự do. Tôi đã phải cố gắng không mỉm cười trong đám tang của chị. Nghe giống như một kẻ tâm thần máu lạnh, nhưng khi chị ấy không tồn tại, tôi đã có thể là chính mình và không còn là những cái nội tạng biết đi đang chờ bị lấy.

Điều đầu tiên tôi làm sau đám tang của chị là nộp đơn xin chuyển sang trường đại học ở nước ngoài. Nhờ đó, tôi có thể thoát khỏi địa ngục trần gian, khỏi những người đã đối xử với tôi như một con lợn đang bị nuôi chờ lấy thịt, sẵn sàng lấy mạng tôi và bất cứ bộ phận bộ phận cơ thể nào nếu cần. 

Tháng sau, tôi sẽ bắt đầu chương trình nghiên cứu tế bào gốc. Biết đâu một ngày nào đó tôi có thể tạo ra nội tạng nhân tạo để không ai phải chịu khổ như tôi nữa.

Nguồn: Reddit

  • 2723
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
203

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)