logo-maybe-vn
Mở app

Tôi đứng nhìn vợ đánh con trai mình gần chết và hạnh phúc vì điều đó

Cảnh báo trước cho mọi người, đây là một bài đăng siêu dài. Tôi xin lỗi về việc đó, nhưng viết ra những điều mà tôi đã chôn chặt trong tim mình nhiều năm là một việc rất khó với tôi. Theo bác sĩ trị liệu, tôi nên viết ra tất cả để thể hiện cảm xúc của mình. Tất nhiên, ảnh không bảo tôi đăng lên Reddit, nhưng tôi đã đấu tranh với điều này trong một thời gian dài và tôi cần lắng nghe ý kiến của những người khác về nó. Tôi vẫn không biết mình nên cảm thấy thế nào về chuyện đó sau ngần ấy năm, nhưng tôi chấp nhận sự phán xét từ mọi người. Tôi biết tôi đã làm sai một số điều, có lẽ là rất nhiều thứ. Nhưng tôi đã cố gắng nhất có thể. 

Con trai tôi gây rối kể từ khi ra đời. Chúng tôi đã cố gắng để có thai và sướng ngất ngây khi nó chào đời. Chúng tôi dành rất nhiều tình cảm cho nó và cố gắng cho nó một tuổi thơ hạnh phúc. Nhưng từ ngày chúng tôi đưa nó về nhà, nó đã gây rối. Nó đã khóc suốt 13 tháng liền. Tôi không điêu, nó khóc 13 tháng không nghỉ. Nó cứ khóc cho đến khi hết hơi rồi lại khóc tiếp. Mặt nó khi ấy cứ nhăn lại và không phát ra được tiếng khóc nào, toàn là tiếng khản giọng.  Có lần, tôi còn thấy nó khóc trong khi ngủ, điều mà tôi nghĩ là chưa từng xảy ra. Chúng tôi đã đưa nó đến gặp các bác sĩ, chuyên gia, thử thay đổi chế độ ăn uống, bế ẵm, mua đồ chơi, ôm ấp, mở nhạc, tất cả những gì chúng tôi có thể nghĩ đến. Thất bại hết. Suốt 13 tháng, không đêm nào chúng tôi được ngủ yên. 

Khi nó bớt khóc, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã ra khỏi địa ngục. Nhưng không lâu sau đó, nó lại trở nên tức giận không vì lý do gì. Tôi chưa bao giờ thấy nó một nụ cười hồn nhiên, trong sáng kiểu trẻ con cả, mà toàn cười một cách xấu xa khi làm hỏng một thứ gì đó, hay nhìn thấy ai đó đang chịu đau đớn. Nó có bao giờ vui vì những thứ tốt đẹp không á? Không bao giờ. Không lần nào luôn. Nó không quan tâm đến những thứ tích cực, mà luôn cảm thấy phẫn nộ.

Ngay khi biết đi, nó bắt đầu phá mọi thứ. Nó sẽ đập phá bất cứ thứ gì trong tầm tay, từ đá, đổ, nhai, ném vào nhà vệ sinh, bất cứ điều gì nó có thể làm được. Một thời gian sau, nó đã đã tìm ra cách cởi tã của mình và vô cùng thích thú việc đi ị và đi tiểu ở bất cứ đâu có thể. Rồi nó bắt đầu học cách giấu chất thải của nó ở những góc khuất trong nhà, khiến căn nhà luôn bốc mùi và việc dọn dẹp trở nên khó khăn. Khi nó lớn hơn chút (9-15 tháng tuổi), nó sẽ đi vệ sinh ngay trên giường của chúng tôi, cho đến khi chúng tôi khóa cửa phòng để nó không thể vào được nữa; rồi nó bắt đầu đi vệ sinh ở hành lang ngay trước phòng chúng tôi. Cuộc chiến sinh học đó bắt đầu vào khoảng năm nó 2 tuổi rưỡi và nó không bao giờ chán điều đó.

Tôi sẽ cố tua nhanh hơn dù tôi có thể nói về chuyện này cả ngày. Khi nó lớn lớn lên, nó ngày càng mất kiểm soát. Nó sẽ cắn, đá, la hét, cào cấu và khạc nhổ vào bất cứ ai muốn đến gần nó. Nó đã bị đuổi học hai lần trước khi lên 9 tuổi và phải chuyển trường. Người ta phải đưa nó vào một lớp học đặc biệt để cách nó ra khỏi các học sinh khác. Chúng tôi phải lắp cửa và khóa trong nhà bếp vì nó sẽ lấy trộm dao và dùng chúng để đục tường / đồ đạc hoặc đuổi theo những người xung quanh. Khi nó lên 10 tuổi, nó từng cố đâm tôi  nhiều nhát vào hông và mông, khiến tôi vẫn còn sẹo Càng lớn, nó càng trở nên kinh khủng. Nó bắt đầu phóng hỏa và tra tấn động vật xung quanh. Khi thấy có một con chó hoang đi lang thang quanh công viên gần nhà chúng tôi, con trai tôi đã làm nó mù một bên mắt bằng một cái nĩa nướng BBQ. Nó còn nhúng đuôi mèo vào xăng và châm lửa. Con trai tôi đã trở thành một con thú hung bạo, hôi hám, độc ác. Chúng tôi không thể làm gì với nó.

Trước khi bị mọi người dạy đời về chuyện cho nó đi gặp bác sĩ, tôi sẽ nói luôn: RỒI, chúng tôi đã cho nó gặp bác sĩ tâm lý rồi. Thằng con tôi đi gặp bác sĩ tâm lý hai lần một tuần, và có chúa mới biết nó đã được kê có bao nhiêu loại thuốc khác nhau trong nhiều năm. Không có gì hiệu quả cả. Thằng bé giống như sự kết tinh của hận thù và giận dữ và sẵn sàng tấn công bất cứ thứ gì trong tầm với của nó.

Khi con tôi 16 tuổi, vợ tôi lại có thai. Tôi không thể cho bạn biết phản ứng của chúng tôi khác nhau như thế nào. Thay vì vui mừng, chúng tôi cảm thấy kinh hoàng. Lần này, chúng tôi bị vỡ kế hoạch, và chúng tôi thực sự không biết phải làm thế nào. Con trai tôi đã là một cơn ác mộng không hồi kết trong suốt 16 năm và chúng tôi không muốn điều đó lại xảy ra. Chúng tôi đã bàn rất nhiều về việc phá thai, nhưng a) thời đó không dễ phá thai như bây giờ, và b) vợ tôi phản đối. Chúng tôi đã nói về nhiều lựa chọn khác nhau. Cuối cùng, chúng tôi vẫn quyết định sinh con, và nếu có gì xấu xảy ra, chúng tôi sẽ cho nó làm con nuôi. Chúng tôi biết rằng chúng tôi không thể trải qua điều kinh khủng như với con trai tôi một lần nữa.

Chúng tôi đã có một cô con gái. Cô bé bình thường. Đột nhiên chúng tôi nhìn thấy một cuộc sống mà chúng tôi đáng ra phải có nếu con trai tôi không trở nên như vậy. Con bé rất hay cười. Nó bú mẹ nó thay vì cắn. Sau 4 tháng, nó có thể ngủ suốt đêm. Con bé luôn vui vẻ. Con bé là người BÌNH THƯỜNG. Tôi không thể diễn tả sự nhẹ nhõm và hạnh phúc mà cả hai chúng tôi cảm thấy về việc đó.

Từ đây, tôi bắt đầu tin rằng mình có thể cho con trai ra khỏi cuộc đời mình. Cho đến thời điểm đó, dù nó có mắc lỗi gì, tôi vẫn luôn cố gắng làm những điều tốt nhất cho con trai mình. Tôi đã cố gắng giúp đỡ và quan tâm đến nó. Nhưng khi con gái tôi chào đời, tôi và vợ lại thiên vị con bé, theo bản năng. Chúng tôi chú ý đến nó nhiều hơn không phải vì ý xấu gì, mà chỉ vì con bé DỄ NUÔI HƠN. Nó luôn vui vẻ và ngọt ngào, mỗi giây phút chúng tôi ở bên nó đều như phép màu. Tôi hiểu điều này là sai, nhưng thực lòng chúng tôi không thể làm gì khác.

Con trai tôi không hề mảy may lo lắng về việc vợ tôi đang mang thai, nhưng khi chúng tôi đưa con gái về nhà, nó bắt đầu hành xử kỳ quặc hơn. Khi ấy, nó 17 tuổi, và chúng tôi vẫn thường xuyên cãi nhau và xô xát. Thường thì sau khi chúng tôi đánh nhau, nó sẽ khỏi nhà và biến mất hàng giờ đồng hồ, hoặc trở lại vào sáng hôm sau. Lúc nó đi thực sự nhẹ nhõm. Tôi còn mong được cãi nhau với nó để nó ra khỏi nhà nhiều hơn.

Sau khi con gái tôi chào đời, tôi và con trai coi như không có quan hệ gì. Những lần chúng tôi gặp nhau, chúng tôi chỉ biết cãi nhau. Vợ tôi còn tệ hơn. Cô ấy không muốn dính líu gì tới nó nữa. Vào thời điểm đó, nếu con trai của chúng tôi bước vào cùng phòng với cô ấy, cô ấy sẽ dừng bất cứ điều gì mình đang làm và bắt đầu hét lên “CÚT ĐI! CÚT NGAY RA KHỎI ĐÂY! ” cho đến khi nó rời đi. Thằng bé bắt đầu ra khỏi nhà nhiều hơn và đi lâu hơn, đó là một điều may mắn cho chúng tôi. Tôi không biết nó làm gì, nhưng chúng tôi rất vui vì điều đó không ảnh hưởng đến chúng tôi.

Do những hành vi kinh khủng của con trai chúng tôi, chúng tôi đã đầu tư rất nhiều vào các ổ khóa xung quanh nhà. Tất cả những cánh cửa mỏng, rẻ tiền trong nhà đều được thay thế bằng những cánh cửa gỗ dày và được trang bị ổ khóa đặc biệt mà chỉ vợ chồng tôi có chìa khóa. Tôi biết điều đó nghe có vẻ cực đoan, nhưng ổ khóa và cửa xịn là cách tốt nhất để chúng tôi tránh con trai mình. Và trước khi bị mọi người dạy đời nữa, tôi xin giải thích. Thằng con tôi có thể đi đâu tùy ý. Thường vợ chồng tôi sẽ nhốt chúng tôi trong phòng khi nó ở nhà, nên chúng tôi mới chính là tù nhân trong ngôi nhà của mình. 

Vào một ngày định mệnh, tôi lại xô xát với con trai mình ban sáng và nó lại ra đường trong cơn thịnh nộ. Sau đó, vợ tôi và tôi được tận hưởng một chút yên bình trong nhà bếp trong khi con gái chúng tôi ngủ trưa trong phòng ngủ của chúng tôi. Sau đó, con gái tôi bắt đầu khóc. Nếu bạn có con, bạn có thể biết con mình đang muốn gì nhờ tiếng khóc. Đó có thể khóc đòi bú, đòi ngủ, đòi thay tã,... Nhưng tiếng khóc này không phải là một trong những thứ đó. Nó là một tiếng khóc kinh hoàng. Khi nghe thấy điều đó, vợ chồng tôi đều bật dậy khỏi ghế và chạy vào phòng. Do cửa đã bị khóa, chúng tôi phải mất vài giây để lấy đúng chìa khóa và mở nó ra.

Con trai tôi đã ở trong phòng. Thằng chó đó đã trèo qua cửa sổ để tới chỗ con bé. Nó đứng cạnh cũi với một con dao thái bít tết trên tay. Đó không phải dao của chúng tôi, có thể nó ăn trộm ở đâu đó. Trên người của con bé có hai vết cắt và tôi có thể thấy máu chảy xuống. Khi chúng tôi bước vào phòng, nó vẫn cầm con dao và trêu chọc con gái tôi trong khi con bé khóc lóc. Rồi nó cười khi thấy chúng tôi. 

Theo bản năng, tôi vội chạy đến chỗ thằng con súc vật để đem nó ra xa khỏi con gái tôi. Nhưng vợ tôi nhanh chân hơn tôi. Cô ấy đến chỗ nó, vội hất con dao đi và xô ngã nó. Cô ấy xô mạnh đến nỗi cái cũi bị đổ và tôi phải nhanh chóng đến bế con gái. Đến giờ, tôi vẫn nhớ cảnh đó. Trong căn phòng ấy, con gái tôi cứ khóc ngằn ngặt, còn thằng con tôi thì tỏ ra hết sức vô cảm. Và trong một khoảnh khắc, vợ tôi bắt đầu đấm mạnh vào mặt con trai tôi. 

Để các bạn dễ hình dung, vợ tôi dù có vẻ ngoài khá nhỏ nhắn, nhưng thực ra lại là một chiến binh thượng hạng. Từ khi còn là một thiếu niên, vợ tôi đã là một võ sĩ quyền Anh tài năng. Cô ấy có rất nhiều cơ bắp và biết cách xử lý đối thủ êm gọn bằng những cú đấm, nên tôi không bao giờ dám đọ sức với vợ tôi. Trong khoảnh khắc đó, có lẽ bao nhiêu tủi hờn, tức giận, đau khổ vợ tôi chất chứa trong lòng suốt nhiều năm đã vỡ òa và cô ấy chỉ biết xả nó ra qua những cú đấm. Mặt thằng con tôi bắt đầu rúm ró lại, mũi nó chảy máu và đôi mắt thì bàng hoàng. 

Lẽ ra tôi đã đã có thể ngăn cô ấy lại. Lẽ ra tôi có thể lôi cô ấy ra khỏi phòng và an ủi cô ấy rằng mọi chuyện đã ổn. Nhưng tôi không làm vậy. Tôi chỉ đứng đó nhìn cô ấy đánh thằng con mình tới tấp. Mỗi khi anh ta đưa tay che một bộ phận, cô ấy sẽ đánh nó ở một bộ phận khác. Rồi nó bắt đầu la hét, khóc lóc, van xin mẹ mình dừng lại. Đó là phản ứng chân thực nhất mà tôi từng thấy ở nó. Nhưng cô ấy không dừng lại. Cô ấy cứ đánh nó như đánh một bao cát và dù thằng đó cố gắng chạy thoát thân, vợ tôi vẫn tìm cách vần nó lại và đánh tiếp. Tôi đã đứng đó quan sát trong một phút. Sau đó, tôi quay lưng lại với và đưa con gái tôi ra khỏi phòng.

Tôi đưa con gái tôi vào phòng tắm và bắt đầu tắm cho con bé. Trên người cháu nó có bốn vết cắt và may thay, đó đều là những vết cắt nông. Trong lúc sơ cứu cho cháu, tôi nghe thấy tiếng thằng con tôi đang nguyền rủa mẹ nó, gọi bằng những cái tên tục tĩu nhất và thề sẽ giết mẹ mình. Sau đó, tôi không nghe thấy gì từ nó nữa. Nhưng  tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng vợ tôi đánh con mình. 

Một lúc lâu sau đó, sau khi con gái tôi đã ngủ yên, vợ tôi bước ra ngoài với đôi tay sưng tấy và tóe máu. Chúng tôi chỉ nhìn nhau mà không nói gì. Sau một lúc, tôi hỏi cô ấy "Nó đã chết chưa?" Cô ấy nhìn lại tôi và trả lời "Em hi vọng là rồi". Tôi gật đầu. Đó là tất cả những gì có thể nói về điều đó. Tôi hiểu tâm trạng của cô ấy, và tôi cũng nghĩ điều tương tự. Tôi không biết phải làm gì, do đó chúng tôi chỉ ngồi nhìn nhau trong im lặng. Cuối cùng thì vợ tôi cũng bắt đầu khóc và đi tắm, còn tôi thì vẫn ôm con gái tôi. 

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ và nức nở phát ra từ phòng của chúng tôi. Hóa ra là con trai tôi chưa chết. Nhưng trông nó khá tệ. Nó nằm bẹp trên sàn, mặt dính đầy máu, mũi bẹp dí với đôi mắt sưng húp. Tôi nghĩ là nó cũng mất vài cái răng, vì tôi không thấy cái răng nào và môi nó sưng phồng lên. Từ cuộc nói chuyện với vợ tôi, tôi biết là cô ấy đã đánh nó dã man, kể cả khi nó đã bất tỉnh.

Khi vợ tôi đi ra khỏi phòng tắm, tôi vẫn không biết phải làm gì với con trai của chúng tôi. Tôi không biết nên gọi cảnh sát hay xe cấp cứu. Nhưng sau một lúc, tôi nhận ra là mình không quan tâm đến nó nữa, sống chết mặc bay. Rồi ba chúng tôi chuyển xuống một tầng hầm và nhốt bản thân mình dưới đó, trong khi để nó trên gác. Trên gác có đồ ăn đủ trong vài tuần, cùng với nhà vệ sinh và phòng ngủ. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ quan sát xem điều gì sẽ xảy ra khi nó hết thức ăn. 

Trong suốt thời gian sau, tôi luôn cảnh giác cao độ mỗi khi đi làm, còn vợ tôi thì không bao giờ rời xa con gái. Thằng con tôi tuần đầu còn nằm im dưỡng bệnh, về sau thì bắt đầu đập phá mọi thứ xung quanh và gào thét, nhưng chúng tôi không đáp lại. Chúng tôi rất sợ nó xuống tầng hầm, nhưng may mắn là điều đó không xảy ra. Sau ba tuần ở dưới tầng hầm, chúng tôi đã không nghe thấy bất cứ điều gì từ trên gác và bắt đầu lên đó.

Không có dấu hiệu của con trai tôi. Nó đã đi hẳn rồi. Nhưng căn gác đã bị phá hủy hoàn toàn. Thức ăn và chất thải văng tung tóe khắp nơi. Tường cũng bị đục lỗ chỗ và các cửa kính đều bị vỡ. Phần giấy dán tường cũng bị xé. Nhưng may mắn là nó chưa đốt nhà. Sau đó là những ngày sống trong lo sợ rằng nó sẽ về giết chúng tôi. Ba năm sau, chúng tôi chuyển nhà để nó không thể tìm ra được nữa.

Chuyện này đã xảy ra từ lâu lắm rồi. Con trai tôi sinh vào mùa xuân năm 1971, con gái tôi sinh năm 1988. Năm nay tôi 70 tuổi, đã có hai cháu gái, còn vợ tôi đã qua đời vì ung thư vào năm 2016. Tôi không biết con trai mình ở đâu và cũng không muốn biết. Lần cuối tôi gặp nó là sau khi nó bị vợ tôi đánh nhừ tử. 

Đến giờ, tôi vẫn có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn về ngày hôm đó. Tôi không đánh con trai mình, nhưng tôi để nó bị đánh và hạnh phúc về điều đó. Tôi không cố giết nó, nhưng tôi sẽ rất vui nếu nó chết. Tôi sẽ nói rằng tôi mong nó đã vượt qua con quỷ trong mình và sống một cuộc sống bình thường ở một nơi nào đó. Còn nếu nó vẫn như vậy, thì tôi mong ai đó sẽ giết nó. Thằng con tôi là một con chó dại và tôi thực sự hi vọng rằng sẽ không có ai bị tổn thương vì nó.

Nguồn: Reddit

  • 3260
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
1451

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)