Một Ngày Mùa Hè Tháng 6, Viết Vài Dòng Cho Câu Chuyện Tình Yêu Rực Rỡ Còn Dang Dở Của Baek Yi Jin & Na Hee Do…
“Chúng ta đừng quá đau khổ nhé.” - Baek Yi Jin
Na Hee Do của những năm tháng 18-20, là cô học sinh năng động, tươi sáng và tràn đầy năng lượng. Không giống như nhiều đứa trẻ khác, Hee Do phải sớm trưởng thành với đam mê đấu kiếm, với nhiều va chạm đau đớn khi luyện tập, khi tham gia các giải đấu tầm cỡ quốc tế, trải qua nỗi đau mất bố, sụp đổ thần tượng và sống trong sự hiểu lầm sâu sắc với mẹ. Tâm hồn cô gái ấy luôn tồn tại 1 mặc cảm tủi thân, cô đơn. Cái "trưởng thành" của Hee Do là việc làm quen với những nỗi đau và thất vọng trong đời chứ không phải cô quên rằng mình đang là 1 đứa trẻ đang lớn. Nhưng rồi bằng cách này hay cách khác, Hee Do luôn có khả năng “nén lại” những nỗi đau của mình rất nhanh. Đứng trước người khác, cô luôn nở nụ cười tươi, rạng rỡ đi cùng với sự động viên và giúp đỡ. Hee Do biết cách nói “Cố lên!” không chỉ với mình mà là với tất cả những người cô gặp gỡ. Một Na Hee Do giàu nghị lực, đầy năng lượng, biết cảm thông mà mỗi lần xuất hiện, chúng ta cảm giác cô gái ấy tỏa sáng như 1 “mặt trời nhỏ”. Một Na Hee Do không biết đến từ “Bỏ cuộc”. Có lẽ đúng như Yi Jin nói, đây cũng là 1 “đặc quyền” ở tuổi của cô đấy.
Baek Yi Jin của năm 21-22 ấy, ánh mắt tràn ngập sự u buồn và vụn vỡ. Từ một công tử nhà giàu sống trong nhung lụa, khủng hoảng tài chính IMF không chỉ đẩy anh về “vạch xuất phát” mà nó còn nhẫn tâm ném anh lùi xa rất xa so với nơi đó. Gia đình chia cách, mỗi người 1 phương. Anh đối mặt với sự thật là những người bạn mình chơi bấy lâu đều quay lưng bỏ đi. Anh cảm thấy ê chề khi nhận tiền hỗ trợ từ người tiền bối đã lâu không gặp. Anh thất vọng khi trượt phỏng vấn liên tục. Anh bàng hoàng nhận ra em trai, người mình hết sức thương yêu và bảo vệ lại cảm thấy xấu hổ về mình và không muốn nhận mình là anh trước mặt bạn bè. Baek Yi Jin sinh ra trong gia đình giàu có nhưng phải “trả giá” cho những hạnh phúc “hơn người” trước đó mà anh đã được tận hưởng, anh có suy nghĩ như vậy. Baek Yi Jin khác với những hình tượng thiếu gia công tử nhà giàu khác mà chúng ta đã từng gặp trên phim ảnh. Yi Jin ở 1 phiên bản thực tế và tốt đẹp hơn bằng cách này hay cách khác. Một Baek Yi Jin ấm áp và hiểu chuyện nhưng không còn những mộng mơ thời học trò ngây ngô nữa.
Vào lúc cả thế giới như phủi bỏ mọi nỗ lực của Hee Do, Baek Yi Jin đã ở bên cạnh cô dịu dàng cổ vũ. Và vào lúc hoàn cảnh như muốn nhấn chìm cả thể xác và tinh thần Yi Jin thì Na Hee Do đã bước đến ôm anh vào lòng vỗ về. Họ xuất hiện vào thời khắc mà đối phương đang cần 1 điểm tựa nhất. Và vì thế, họ có vị trí rất đặc biệt trong lòng nhau. Chuyện tình yêu đến sau đó, sớm hay muộn, cũng là 1 điều rất dễ hiểu mà thôi. Liệu khi ấy còn có thể có 1 ai đặc biệt và khiến mình rung động hơn đối phương được cơ chứ?
Người ta nói, tuổi trẻ là đứng giữa ngã tư đường, đôi khi 1 sự lựa chọn,1 cơ hội sẽ buộc phải đánh đổi nhiều thứ khác. Chúng ta sẽ tạm hoặc phải mãi mãi chia ly với người mình yêu. Sẽ rời xa gia đình, xa quê hương, mất đi nhiều thứ. Không phải lý do chia tay nào cũng là "cái cớ", cũng là "Còn yêu sao không cố gắng hơn?". Cũng không phải không có người nào được “vẹn cả đôi đường”. Nhưng họ nên biết ơn sự may mắn đó vì nó không phải điều mà ai cũng có được dù nỗ lực đến thế nào. Hầu như chẳng bao giờ cuộc đời như ý chúng ta muốn, chỉ là chúng ta học cách làm quen với nó và sống tiếp. Và chỉ là vào thời điểm đó, Baek Yi Jin và Na Hee Do đều khao khát phấn đấu vì những mục tiêu lớn lao hơn. Và vì đã ở bên nhau đủ lâu, họ thấu hiểu, tôn trọng và chân thành cổ vũ cho bước đường tiếp theo của đối phương nên họ đã “giải thoát” cho nhau khỏi cảm giác trách nhiệm, tội lỗi cứ âm ỉ mà không thành lời.
Không như mình tưởng, hóa ra bản thân mình lại thấm và hiểu cho cái kết của "2521" đến vậy. Chúng ta buồn, chúng ta giận, chúng ta tìm lý do để trách móc là bởi những thước phim về tình yêu, tình bạn, về đoạn đường mà họ đã cùng nhau đi qua trước đó quá đẹp, dễ gì lại từ bỏ như thế? Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, họ chỉ đơn giản là đã yêu nhau hết mình tại thời điểm đó mà thôi. Và sẽ chẳng có gì sai khi yêu 1 ai đó hết mình, phải không. Và rồi có tình yêu nào mà lại không có những phút hiểu lầm? Có chờ đợi? Có hụt hẫng rồi thất vọng? Hãy thử nghĩ theo hướng, nếu 2 người họ quyết định không rời xa, tiếp tục ở lại bên nhau, liệu Yi Jin có thể ở bên Hee Do mỗi khi cô luyện tập và thi đấu căng thẳng? Nếu là Hee Do thì cô có nên vứt bỏ tất cả để chạy theo anh sang NY? Và kể cả khi đã vứt bỏ tất cả rồi, liệu cô có tiếp tục phải nhìn anh qua màn hình TV, tiếp tục là những chuyến du lịch bị hủy sát giờ, và liên tiếp những tin nhắn xin lỗi? Câu chuyện tình yêu của họ có đáng nhớ và đẹp đẽ đến vậy hay là trở thành những vết sẹo trong đời nhau? Cả 2 người đều cần lắm những sự quan tâm liên tục như vậy. Đôi khi, lời nói “mãi mãi” chính là 1 sự liều lĩnh, nhưng chúng ta vẫn sẽ luôn muốn nói ra. Vậy sao chúng ta không hiểu cho lựa chọn của họ?
“Sự động viên của tôi đã không còn chạm đến anh ấy nữa rồi.”
“Không biết từ bao giờ, lời xin lỗi của anh dành cho em còn chân thành hơn cả lời yêu em. Em hi vọng rằng từ nay anh sẽ không phải cảm thấy có lỗi với em thêm nữa.”
“Baek Yi Jin, em không hề cố ý nói với anh những lời như vậy.”
Khoảng cách địa lý, sự khác biệt và đòi hỏi của công việc đã ngày càng đẩy 2 người ra xa nhau hơn. Hee Do không thể làm gì khác ngoài những cuộc điện thoại hỏi thăm và động viên qua ngày. Trong khi Yi Jin lại chẳng thể biết cô sắp sửa thi đấu những mốc giải quan trọng. Tình yêu tuổi 18-22 là sự vỗ về ấm áp, dịu dàng thì tuổi 21-25 lại đầy tội lỗi và gánh nặng khi không thể san sẻ nỗi khó khăn cùng đối phương. Mỗi lời nói ra đều sợ người còn lại tổn thương. Hoặc sợ nỗi buồn nhân đôi. Nên đôi khi, sự “ích kỷ” là điều đúng đắn nhất chúng ta có thể làm. Chí ít, mình biết ơn 2 người họ vì đã quyết định quay lại tìm nhau và để lại cho nhau những hình ảnh, những lời nói cuối đẹp nhất.
Mình kết thúc chuyến hành trình đáng nhớ với “2521” vào 1 ngày cuối tuần mùa hè nắng gắt. Như cái ngày Yi Jin và Hee Do lần đầu gặp nhau và anh quăng tờ báo gẫy “vòi” bức tượng cổ trong sân nhà cô. Mình nhớ rõ cô đã “chiến” với anh chàng này thế nào, anh chàng mà sau này bản thân cô lại khiến cô rơi nhiều nước mắt, nở nụ cười tươi nhất và thương đến vậy. Giống như cách Moon Ji Woong nói với Ko Yu Rim “Em là người khiến anh vui nhất. Cũng là tất cả nỗi buồn của anh.” Mình kết thúc phim với đôi mắt sưng húp vì bản nhạc vang lên nghe đau lòng quá, nhưng vô cùng mãn nguyện với 1 bộ phim sâu sắc và đầy ý nghĩa về thanh xuân như thế. Thực sự mình không cần biết chồng của Hee Do là ai, bạn có nghĩ vậy không. Bởi vì dù có là ai đi nữa cũng sẽ đều không làm chúng ta thỏa mãn và mọi sự so sánh sẽ khiến mọi thứ thật vô nghĩa. Trong đời cũng có những chuyện, chúng ta yêu 1 người hết cả 8-9 năm thanh xuân, cùng trải qua bao vui buồn sướng khổ, những ngày tháng lên xuống khó khăn, nhưng lại không thể ở bên người đó. Chúng ta vẫn sẽ lấy vợ, lấy chồng như nấc thang thời gian của bao người khác. Chúng ta vẫn sẽ yêu người vợ - người chồng đó của mình, nhưng, ở 1 góc sâu nào đó trong tim, vị trí của “người quan trọng” kia là không thể thay đổi. Chúng ta không hề nghĩ về người đó theo cách khiến cho vợ hay chồng mình tổn thương, chúng ta không so sánh xem ai hơn ai, nhưng chúng ta trân trọng và nâng niu đoạn ký ức đó. Chúng ta cũng sẽ hết lòng yêu người vợ - người chồng hiện tại của mình vì người ấy cùng chăm lo gia đình với mình, người ấy cũng nỗ lực vì hạnh phúc tương lai của cả 2 đứa, đó là 1 tình yêu đẹp theo kiểu khác trong đời ta. Vậy thì Hee Do hay Yi Jin cũng thế. “Hãy sống tốt nhé.” “Đừng đau khổ quá nhé.” “Anh đi mạnh giỏi nhé.” “Dù ở đâu, tôi cũng vẫn luôn ủng hộ phóng viên Baek Yi Jin.” Những gì chúng ta có thể làm cuối cùng cho nhau chính là như vậy.
“Em xin lỗi đã để anh đứng đây lâu như vậy. Lần này, anh đi trước đi.” - Na Hee Do
Baek Yi Jin của tuổi 25 đã mãi mắc kẹt ở khoảnh khắc 2 người chia tay nhau, nơi căn hầm thân quen đầy kỷ niệm của 2 người và cả những người bạn, khi Na Hee Do nước mắt lã chã quay lưng chạy đi sau những lời nói đầy tổn thương. Dù 2 người vẫn sẽ sống tiếp, thậm chí là cần nỗ lực sống tốt, 1 mảng ký ức vẫn mãi để lại vết thương lòng. Vậy nên cái hình ảnh Na Hee Do của tuổi trung niên sau này, bước qua căn hầm trở về tuổi 21, tạm biệt Yi Jin thời trẻ và nhường anh quay lưng đi trước, sao nó lại có thể đẹp đến thế? Mình tự hỏi người làm phim đã phải sâu sắc đến mức nào để có được đoạn kết này nhỉ?
Hee Do à, Yi Jin à, vì đối phương luôn mong người còn lại được hạnh phúc, và chúng mình cũng vậy, nên nhất định các cậu phải thật hạnh phúc dù đang làm gì, ở đâu, dù cùng ai đi nữa nhé
“Em của ngày đó chính là em tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa hai con người tuyệt vời đó của chúng ta cách nhau một tuổi trẻ. Dù có chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân.
- 2311
- 0Bình luận