Cổ Tích Của Người Điên: Tác phẩm trinh thám mang yếu tố sáng tạo hay chỉ là một món ăn quen được xào lại bằng gia vị mới?
(Warning: Có spoil nhẹ và hoàn toàn là ý kiến cá nhân của người viết)
Đây là một cuốn sách có cái tựa hay, bìa đẹp và phần dẫn rất cuốn nhưng đừng nên quá trông chờ vào nội dung. Đánh giá tóm tắt của mình về Cổ Tích Của Người Điên của Thời Thần chỉ có thế.
Một vụ thảm sát đã diễn ra ở lâu đài Vỏ Chai năm 1994, nạn nhân là 5 vị khách được mời đến dự tiệc còn nghi phạm là vị chủ nhân của lâu đài – Cổ Vĩnh Huy. Vì ông ta bị điên nên không có bằng chứng nào chỉ đích danh hung thủ. Vụ án buộc phải khép lại. 20 năm sau, người con trai Cổ Dương quyết định mời người đến điều tra lại bí mật năm ấy. Một tổ hợp đặc biệt gồm: ảo thuật gia, nhà tâm lý học tội phạm, bác sĩ tâm thần, nhà vật lý, nhà toán học cùng nghiên cứu manh mối sót lại là câu chuyện cổ tích đen mà Cổ Vĩnh Huy đã viết trước khi tự sát.
“Từ một bệnh viện tâm thần, một cuốn sổ được kín đáo đưa ra ngoài, trong đó ghi chép câu chuyện cổ tích chưa từng thấy về cuộc chiến giữa hai phe, một là Yêu tinh Râu Xanh, hai là liên minh Hoàng tử Ếch, Mèo Đi Hia, Nhím Hans, Lọ Lem và Khăn Đỏ. Liên minh có mục tiêu đánh bại Râu Xanh và cứu thoát công chúa Bạch Tuyết. Nhưng khác với truyện cổ tích thông thường, truyện này kết thúc ở chỗ tà đã thắng chính, Bạch Tuyết phải sống mãi mãi với Râu Xanh trong nước mắt, ở một lâu đài chất đầy thịt người bỏ lọ.”
Một cách gợi mở thú vị khơi lên sự tò mò cho độc giả, cộng thêm yếu tố cổ tích đen nghe khá cuốn nên mình đã rất trông chờ vào phần nội dung. Có lẽ vì thế mà càng đọc mình càng bị hụt hẫng. Tình tiết vụ án được lồng ghép sát với câu chuyện cổ tích được kể nên mình thấy diễn biến khá dễ đoán. Nhân vật phá án chính là Trần Tước được tác giả ưu ái quá nhiều, một vụ án bí ẩn vào tay Trần Tước bỗng trở nên dễ dàng đến lạ. Chỉ từ một câu chuyện mơ hồ mà anh suy ra được từng chi tiết nhỏ trong vụ án 20 năm trước. Quá trình giải thích vụ án mang lại cho mình cảm giác: đọc nghe có vẻ hợp lý nhưng không quá thuyết phục. Tại sao Cổ Vĩnh Huy biết tất cả chi tiết vụ án để viết lại thành truyện nhưng lại không tự biện bạch cho mình? Tại sao ông ta lại phát điên? Tác giả đã để ngỏ khá nhiều chi tiết.
Toàn bộ câu chuyện diễn ra ở lâu đài được tường thuật lại bởi Hàn Tấn – người hỗ trợ Trần Tước, cũng là người nhận lời giúp đỡ cho cuộc điều tra. Mình có cảm giác Thời Thần muốn xây dựng Hàn Tấn – Trần Tước như một bộ đôi Holmes – Watson mới, nhưng không thành công. Trần Tước là nhân vật được thiết lập là rất giỏi, tính cách có hơi lập dị và vô cùng tự tin vào bản thân. Trong truyện cũng có đôi chỗ so sánh nhân vật này với Holmes, nhưng với mình đấy là một sự so sánh quá khập khiễng. Chưa kể đến lối suy luận khá cảm tính khi phân tích vụ án ở lâu đài Vỏ Chai, mỗi cách nói chuyện thích thể hiện kiến thức của nhân vật này cũng đủ làm mình thấy khá thất vọng. Còn Hàn Tấn thì đúng là một nhân vật chỉ được tạo ra để gọi là “có người viết lại sự thật”, vì ấn tượng để lại của nhân vật này quá mờ nhạt.
Bên cạnh đó thì mình thấy quyển này cũng chưa thực sự khai thác tốt mảng tâm lý nhân vật. Hầu như không có nhân vật nào được đào sâu về tâm lý, cảm giác tội lỗi hay hối hận của những người nằm trong bi kịch cũng không để lại ấn tượng nhiều. Mặc dù tác giả đã tạo ra một hoàn cảnh khá trái ngang nhưng tâm lý nhân vật không làm mình đồng cảm nổi, thậm chí còn thấy hơi... ảo. Tác giả còn xen thêm vào một chút yếu tố tình cảm giữa các nhân vật, cá nhân mình thấy không cần thiết vì với kiểu khơi ra rồi để đấy thì cũng chả để làm gì.
Cổ Tích Của Người Điên là một cuốn tiểu thuyết trinh thám với motif án mạng trong một nơi biệt lập, những người còn lại phải tìm cách bắt hung thủ và giải đáp các bí mật trong quá khứ. Không nói đến các độc giả trung thành của dòng sách trinh thám, thì chỉ cần ai từng đọc Conan cũng sẽ thấy trong quyển này có khá nhiều tình tiết quen thuộc. Mình đã trông chờ Cổ Tích Của Người Điên như một món ăn tinh thần mới mẻ, nhưng cái mình nhận ở đây chỉ là một món ăn được xào lại từ các nguyên liệu quen thuộc.
Nhìn chung thì để đọc giải trí cũng được, vì dung lượng sách không quá dài. Còn nếu xét với tư cách là một tác phẩm trinh thám thì mình đánh giá quyển này không cao, vì như mình có nói bố cục không được chặt chẽ và tác giả để quá nhiều chi tiết mở. Cũng phải khen vì bìa sách làm khá đẹp và text sách rất biết cách thu hút người đọc. Nội dung thì tùy cảm nhận cá nhân mỗi người thôi, riêng mình thì có lẽ sẽ không đọc thêm tác phẩm nào của tác giả này nữa.
Đánh giá cá nhân: 3/5
Hoàng Linh
- 3301
- 0Bình luận