Mr. Sunshine - đỉnh cao sự nghiệp của biên kịch Kim Eun Sook
Mới đây, trên trang cộng đồng Theqoo, một bài viết về bộ phim Mr. Sunshine nhận được sự chú ý đặc biệt từ netizen Hàn Quốc. Là "đứa con" của biên kịch đình đám Kim Eun Sook và đạo diễn Lee Eung Bok, bộ phim quy tụ dàn diễn viên thực lực của Hàn Quốc như Lee Byung Hun, Kim Tae Ri, Kim Min Jung, Yoo Yeon Suk, Byun Yo Han,...Bài viết đã dành lời khen ngợi cho lời thoại của Mr. Sunshine và gọi bộ phim là "đỉnh cao sự nghiệp của biên kịch Kim Eun Sook".
“Hôm qua rất xa vời, hôm nay rất xa lạ, chỉ sợ rằng ngày mai lại đột ngột thay đổi. Tất cả chúng ta đều dựa vào phương thức của riêng mình để sống trong thời kì cấp biến củ Joseon.”
“Tôi còn không đọc được tên của anh ta. Người mà tôi từng nghĩ là đồng chí lại luôn là một người ngoại quốc. Anh ta là địch… hay là bạn?“
“Một người đứt tay nghĩ nỗi đau của họ là lớn nhất. Nhưng anh không nên nói anh bị tổn thương, nếu người đứng trước mặt anh có một trái tim đã vụn vỡ. Vì khoe cái tay đau của anh chỉ thêm hổ thẹn mà thôi”
“Muốn bán nước thì còn cần phải cố gắng nhiều. Joseon tồn tại được đến ngày này dù bị Trung Quốc và Nhật Bản xâm lược, ông biết lí do là gì không? Mỗi khi bị xâm lược, có những người liều mình bảo vệ tổ quốc. Họ là ai? Dân thường. Họ tự xưng là Chính Nghĩa Quân. Hậu duệ của những thành viên Chính Nghĩa Quân năm 1592 đã gia nhập tổ chức vào năm 1895. Vậy con cháu của những thành viên Chính Nghĩa Quân năm 1895… ông nghĩ bây giờ họ đang làm gì?”
“- Dù hiện tại có ra sao, đất nước này vẫn có 500 năm lịch sử. Suốt thời gian đó, đất nước này bị Trung Quốc và Nhật Bản xâm lược nhiều lần. Mỗi lần như thế, những người như tôi lại hi sinh để bảo vệ nơi này. Nhưng bây giờ, Joseon đang bị xâu xé trong âm thầm. Ban đầu là Trung Quốc, rồi Nga, và bây giờ là Nhật. Đến lính Mỹ cũng can thiệp vào. Tình hình đất nước như thế, phải có người đấu tranh chứ, đúng không? - Sao cô lại phải làm vậy? - Vậy tại sao chỉ có mình ta là không thể làm vậy?”
“Tôi thích những thứ vô dụng. Trăng, sao, hoa, gió, chuyện cười cùng tiếng cười,… những thứ xinh đẹp nhưng vô dụng như vậy. Tôi muốn cứ thuận theo dòng đời, và chết khi hành trình kết thúc. Nếu nói về ước mơ thì đó chính là ước mơ của tôi.”
“Quên tên cô ấy đi, không ai trong số họ có tên riêng cả. Họ đều có cùng 1 cái tên - Chính Nghĩa Quân. Họ sẽ sống mà không có tên hay khuôn mặt, nhưng nếu Joseon vực dậy được và tiếp tục lịch sử của nó, tên họ sẽ được người khác đời đời ghi nhớ.”
“Ngài nghĩ ta chưa từng nghĩ đến điều đó sao? Dù chưa từng đến Mỹ, ta đã đi trên con đường đó trong đầu mỗi ngày, bên cạnh ngài. Ta học ở đó, và còn thấy cả ngựa vằn. Mỗi đêm, chúng ta thiếp đi cùng nhau. Và chúng ta cười rất nhiều. Trong đầu ta, ta đã rời Joseon hàng trăm lần rồi, nhưng mỗi lần, ta đều trở lại. Chúng ta phải kết thúc ở đây thôi. Tôi đã rời bỏ quê hương, nhưng ngài lại quay trở về đất nước của ngài, nước Mỹ. Xin hãy bảo trọng!”
“Joseph, người Joseon chưa từng thay đổi. Đất nước mà cô ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ, bây giờ đang bảo vệ cô ấy.”
“Từ giờ tôi quyết định sẽ trở thành quân cờ trong tay tiểu thư. Tôi biết là không nên, nhưng tôi không quan tâm, dù có phải biến cả thế gian thành kẻ thù. Cả tiểu thư cũng vậy.”
“Văn phong cũng có sức mạnh. Phải có người ghi lại những điều đó. Những người yêu nước, những kẻ bán nước đều phải ghi lại. Cô dùng súng, còn tôi sẽ dùng ngòi bút để chiến đấu.”
“Người thấy đó, tôi đúng là một kẻ thất bại. Tôi đã hi vọng tiểu thư sẽ hoàn toàn quên chuyện đó, nhưng biết nó làm tiểu thư đau đớn khiến tôi nghĩ rằng, nếu tôi được là một dấu ấn dù chỉ trong một khoảnh khắc của đời người như thế, thì chắc với tôi thế là đủ rồi.”
“Anh hỏi tôi có còn quay lại nữa hay không? Chuyện chúng tôi làm không phải để viết nên một lịch sử huy hoàng. Tôi biết chúng tôi sẽ thua, và chúng tôi không thể trụ được lâu với vũ khí thô sơ như vậy. Nhưng chúng tôi phải chiến đấu, chiến đấu để nói với thế giới rằng chúng tôi ở đây, dù run sợ nhưng vẫn sẽ chiến đấu tới cùng.”
“Đừng khóc. Đây là lịch sử của tôi, là chuyện tình của tôi. Vì thế tôi phải ra đi. Mong em sẽ chiến thắng. Em hãy tiến lên phía trước, còn tôi sẽ lùi lại tại đây.”
“Mùa xuân đến rồi. Mọi thứ tôi thích đều ở đây. Tôi thích những thứ vô dụng như vậy. Mùa xuân, hoa, mặt trăng. Sống giữa một người Mỹ và một người Nhật, ngày nào tôi cũng chết. Nhưng lí do tôi chết hôm nay, là vì cái đẹp.”
“Đó là những ngày huy hoàng. Mỗi người chúng ta là một ngọn lửa, và tất cả đã bùng lên, cháy và lụi tàn mãnh liệt. Và một lần nữa, chúng ta lại cháy lại từ đống tro tàn mà các đồng đội đã để lại. Tiếng Anh của ta vẫn chưa tốt lắm nên ta phải tạm biệt ngắn gọn thôi. Tạm biệt các đồng chí. Khi đất nước giành được độc lập, see you again!”
- 2311
- 0Bình luận