[REPLY 1988] 33 Khoảnh Khắc Chạm Đến Trái Tim (P2)
Reply 1988, một cái tên có lẽ đã không còn xa lạ với bất cứ ai. Bộ phim là câu chuyện về xóm nhỏ Ssangmun, nơi quy tụ tất cả những gì tinh tế, đẹp đẽ và cảm xúc nhất: là câu chuyện tình yêu của những đứa trẻ và cả ba mẹ của chúng này, tình cảm gia đình ruột thịt rồi tình làng nghĩa xóm,... Không chỉ là về 5 đứa trẻ ấy, Reply 1988 như thước phim quay chậm để mỗi người được có thêm 1 cơ hội quay lại thời thơ ấu, tuổi trẻ đã qua của chính mình, và đâu đó còn có cả những hài hước, lãng mạn và những “điểm chạm” khó nói thành lời. Mỗi người xem phim sẽ tùy vào trải nghiệm, tính cách và mong muốn của mình mà có những cảm nhận thật khác biệt.
Dưới đây mình để lại 33 khoảnh khắc đối với mình được coi là “Chạm đến trái tim” trong Reply1988. Có thể không chỉ mình mình đâu, mà bạn cũng đã từng và vẫn sẽ luôn rung động, hay nhạt nhòa nước mắt khi nghĩ đến chúng. Bạn cũng hiểu mà. Đôi khi, chẳng cần đến 1 câu chuyện quá dài hay quá nhiều nhân vật, chỉ 1 khoảnh khắc trong cuộc sống thôi, khi mà tình yêu giữa người với người bỗng bật lên trên tất cả và sưởi ấm mọi ngóc ngách nó ghé qua, dù là mối quan hệ nào đi nữa, người thân hay người dưng, cũng đủ khiến trái tim vỡ òa.
17. Mẹ Dong Ryeong nấu đồ ăn cho cậu bé.
Ấn tượng của người xem về Dong Ryeong trong những tập phim đầu tiên là bát nháo, nhanh nhảu, học dốt và có phần ma lanh, khôn lỏi, cũng hay nghịch dại và hay “tầm bậy tầm bạ” nữa. Thế nhưng, phía sau cậu bé vui vẻ, hay pha trò là 1 gia đình quá bận rộn và không có thời gian dành cho con cái. Ba Dong Ryeong chính là giáo viên chủ nhiệm của cậu, ép cậu học và tất nhiên là dữ tợn với cậu nhiều hơn so với các học sinh khác, mẹ Dong Ryeong kinh doanh về bảo hiểm rất giỏi nên luôn trong tình trạng “đầu tắt mặt tối” quanh năm suốt tháng. Mỗi sáng cậu đều được mẹ kẹp sẵn 1 tờ tiền trên bàn để tự chuẩn bị đồ ăn, đồ ăn đem đi học luôn là đồ ăn sẵn. Vì thế nên cậu đã quyết định bỏ nhà đi vào ngày sinh nhật. Những đứa mang danh “bỏ nhà đi” thường bị người ta nói là hư hỏng, không được dạy dỗ nhưng đâu ai biết nhiều khi nguyên nhân phía sau chính là xuất phát từ sự vô tâm của bố mẹ chúng. Dong Ryeong được bạn bè bắt quay về nhưng cả bố và mẹ đều không hay biết sự vắng mặt của cậu bé hôm đó, cũng không hỏi han đến dù đó là sinh nhật cậu. Cho đến khi Dong Ryeong đi chạy xe máy với bạn và bị ngã, bị thương, ba mẹ cậu bé đã tới đồn cảnh sát đón cậu về. Thay vì đánh đòn như cậu tưởng, mẹ đã ôm cậu vào lòng, mong cậu bình an khiến cậu bé bật khóc. Và hôm sau, mẹ cũng nấu cho cậu ăn rất nhiều món ngon. Dong Ryeong cũng thẳng thắn nói với mẹ là cậu thích mẹ ngồi ăn chung với mình, không muốn ăn 1 mình và tự hào khoe bạn rằng cơm mẹ mình nấu là ngon nhất. Một đứa trẻ ngoan và yêu thương mẹ vô cùng.
18. Jung Hwan chào bố theo cách mà ông ấy thích.
Ông chủ Kim có thể coi là 1 người sống theo chủ nghĩa tình cảm, tình cảm nhất cái xóm Ssangmun ngày ấy. Vào ngày sinh nhật của vợ, ông đã đưa cả nhà đi ăn ở 1 chỗ ngon nghẻ xa xa cốt để hâm nóng tình cảm gia đình, cũng kêu gọi mng chụp ảnh chung kỷ niệm, nhưng có vẻ như chẳng ai muốn hưởng ứng điều đó. Jung Hwan thì luôn tỏ thái độ bàng quan với mọi thứ còn Jung Bong thì mải mê chơi Rubik. Ông cũng mua kem và rủ 2 đứa ra ăn cùng, nhưng đáp lại ông chỉ là những câu “bận” và “tí nữa”. Nhìn thấy hộp kem đã tan thành nước vào sáng hôm sau khiến ông chủ Kim chạnh lòng.
19. Ba Taek nói rằng ông ấy yêu con mình rất nhiều.
Taek và ba Moo Sung có rất nhiều điểm chung: từ việc ít nói, đến ngại phiền hà đến người khác, rồi cả phong thái bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Cái gì cũng thật từ từ, chậm rãi. Và vì ba Taek đã chịu cảnh “gà trống nuôi con” từ khi Taek còn rất bé, nên 2 cha con dường như rất yêu thương và thấu hiểu nhau. Vậy mà vì là 2 người đàn ông nên để nói ra điều ấy thật là khó. Taek rất thương ba, dù bận rộn, cậu cũng muốn ba có quà vào ngày sinh nhật, cũng muốn ba có bữa cơm đầy đủ kể cả khi mình không có nhà. Ba Taek rất thương Taek. Ông không dám bật tiếng TV vì sợ làm ảnh hưởng đến con luyện cờ vây trong phòng, ông luôn bảo vệ và lo lắng cho an nguy của Taek hơn bất cứ ai. Vào ngày sinh nhật, cô nhà báo cũng là fan hâm mộ của Taek đã bí mật gửi cho Taek chiếc video mà ba cậu ấy đã nói rằng: “Ba yêu con rất nhiều”.
20. Taek và Sun Woo ngồi nói chuyện với nhau về chuyện bố mẹ.
“Một ngày nọ, tớ trở về sớm từ Viện Cờ vây. Tớ thấy bố tớ đang 1 mình ăn cơm nguội với nước. Bố không nghĩ là tớ về sớm thế. Ông bối rối và xấu hổ không biết nên làm gì. Nhìn thấy dáng vẻ đó của bố tớ, tớ đã nghĩ nếu có ai đó bên cạnh bố thì tốt biết mấy. Tớ mừng vì đó là mẹ cậu. Thấy nhẹ nhõm.”
”Cậu không sao chứ? Cậu không nghĩ đến mẹ à?”
“Thời gian của tớ dài hơn cậu. Nên tớ dễ dàng đón nhận hơn.”
21. Jung Hwan thầm nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, gia đình này không thể thiếu mẹ.”
Bình thường việc gì cũng tới tay mẹ, đến chuyện không được vừa ăn vừa nằm cũng phải để mẹ nhắc cả 3 bố con. Vậy mà mẹ có việc phải đi vắng 2-3 ngày, không hề yên tâm tí nào. Dù đã chuẩn bị sẵn hết đồ đạc và hướng dẫn cẩn thận từng tí, mẹ vẫn nơm nớp mau về để xem bố con có ổn không. Bố con thì cũng vì tâm lý sợ mẹ mắng mẹ trách mà dù có ăn ở bề bộn đến đâu, biết tin mẹ sắp về cũng ráng dọn dẹp cho tươm tất. Tưởng mẹ vui chứ mà ai ngờ về nhà mẹ buồn queo. Không hiểu tại sao nên Jung Hwan đã nghĩ mãi, rồi hỏi Dong Ryeong. Cậu bạn đã giải thích cho Jung Hwan hiểu và thế là ông chủ Kim và anh Jung Bong “hứng chịu” tất cả.. Thẳng tay gạt vỡ viên than xong còn dí tay anh vào vung nồi nước đang sôi thì chịu rồi
22. Ba Taek nghĩ rằng cậu ấy gặp chuyện trên đường sang Nhật thi đấu.
Khoảnh khắc ba Moo Sung dùng tay phá tan ổ khoá tủ của Taek để lấy số điện thoại liên lạc xác nhận xem con trai mình có ổn không hẳn đã khiến cả gia đình Sun Woo được 1 phen hú hồn. Ba Taek được cả xóm coi là “như con gấu”, tâm bất biến giữa dòng đợi vạn biến, là người mà nghe nói “Xóm có tên trộm dùng dao đâm người” thì chỉ đáp “Tôi biết rồi”, nhưng lại phát rồ lên và hoảng loạn chỉ trong vài giây khi nghe tin con trai mình có thể đã gặp nạn. May sao Choi Taek bình an vô sự chứ không thì có mà không xem phim tiếp nữa mất huhu
23. Anh Jung Bong làm phẫu thuật.
Mẹ Mi Ran hay Jung Hwan cũng luôn tỏ ra mạnh mẽ và không lo lắng gì về cuộc phẫu thuật của anh Jung Bong. Nhưng đêm đó mẹ đã bật khóc nức nở vì sợ hãi và Jung Hwan nhìn anh đau đớn cũng không thể kìm được nước mắt. Rõ ràng chúng ta sẽ chẳng ai muốn những người mình yêu thương phải chịu tổn thương cả.
24. Sun Woo phát hiện ra mẹ mình đi làm thêm, cậu nổi giận và Bora đã ở bên cạnh kịp lúc
Khi nhận ra có gì đó trong mối quan hệ của mẹ mình và ba Taek, Sun Woo đã cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Cho đến khi cậu biết được mẹ mình đi làm thêm công việc lau dọn nhà tắm hơi và giữ bí mật với cậu, cậu vô cùng tức giận. Phần vì xót mẹ bị đau cổ tay, phần vì tức sao mình không biết mà chú hàng xóm lại được biết. May sao lúc ấy có Bora bên cạnh để khuyên giải và vỗ về cậu cho cậu hiểu ra điều mình cần làm bây giờ là gì.
25. Bora chia tay với Sunwoo
Chàng trai ấy mặc chiếc áo sơ mi xanh mà cô gái ấy tặng, háo hức gặp cô ấy trong đêm có sao băng, luôn mơ ước được ở bên cô ấy, muốn cô ấy tốt lên mỗi ngày, điều gì cũng dành hết cho cô ấy.
26. Deok Sun đến phòng trọ của chị Bora
Nhăn nhó vì bị mẹ bắt đem đồ ăn lên cho chị, ở nhà còn ghen tị với chị vì được ra riêng ở và được bố mẹ chu cấp, đến nơi mới nhận ra chị đang phải sống vất vả như thế nào trong khi mình thì vẫn còn đang được mẹ chăm sóc, chẳng phải làm việc gì. Hoàn cảnh của Bora cũng giống như bao người con đi học, đi làm xa nhà thôi, cảnh đời thường đến nỗi xem mà ứa hết nước mắt. Em gái nhỏ còn chưa trải đến, chưa biết được nỗi vất vả của người làm chị, ở nhà chỉ mải cãi nhau chí choé nào hay biết gì đâu.
27. Mẹ Deok Sun không gọi tên con là “Soo Yeon” nữa
Luôn mong muốn con gái mình có thành tích khá hơn và thi đậu ĐH, vậy nên khi đi xem bói và được khuyên là cần đổi tên cho cô bé là Soo Yeon, bà đã đi dặn dò cả xóm phải gọi con gái mình bằng cái tên mới đó. Câu chuyện vẫn rất vui và hài hước, cũng thấy có phần tội Deok Sun nữa, cho đến khi mẹ Deok Sun đi họp phụ huynh và được cô giáo khuyên rằng đừng kỳ vọng ở cô bé quá, không phải ĐH top mà bất cứ ĐH nào cũng là quá khó so với lực học của Deok Sun hiện tại. Deok Sun luôn tưởng chuyện mình bị gọi là Soo Yeon chỉ là đùa vui và khá khó chịu cho đến khi mẹ cô quay lại với cái tên Deok Sun của cô. Đó có thể là biểu hiện của bà đã chấp nhận sự thật mà mình ko mong muốn, cũng có thể là bà muốn Deok Sun hãy được là chính mình, bớt áp lực đi, nhưng đối với cô con gái khi ấy thì sao? Khi nghe mẹ gọi “Deok Sun”, cô bé đã giật mình hốt hoảng hỏi mẹ: “Mẹ ơi con là Soo Yeon mà! Sao mẹ không gọi tên con là Soo Yeon nữa?” Đứa trẻ cảm thấy mẹ hoàn toàn đã mất niềm tin và thất vọng về mình và lúc ấy cô bé gần như cầu xin mẹ đừng như vậy. Có đứa trẻ nào lại muốn trở thành nỗi thất vọng của ba mẹ chứ? Nhưng ba mẹ thì luôn có những tiêu chuẩn rất cao, và cũng vì muốn tốt cho con mà thôi. Có lẽ ấy là giây phút cô bé này thực sự tỉnh ngộ vì nhận ra mình không thể để mẹ tiếp tục thất vọng và buồn phiền được nữa.
28. Con cái lớn rồi cũng trở thành khách thôi.
Jung Hwan sau khi đỗ Học viện không quân thì lâu lâu mới có thể về nhà 1 lần, về rồi cậu lại bận hẹn với bạn nữa. Vậy nên quanh đi quẩn lại cũng chẳng có bữa cơm nào với bố mẹ. Cậu vừa cười tươi chào cả nhà đi khỏi, mẹ Mi Ran bật khóc nức nở vì nhớ và thương con.
29. Sun Woo thật sự trưởng thành.
Sau tất cả những đấu tranh tư tưởng và thương nhớ người bố đã mất, Sun Woo đã dũng cảm đối mặt và dành cho bố Taek những lời ấm áp xứng đáng: “Đây không phải là thiệp con gửi người lớn và họ hàng. Con chỉ gửi cái này cho người thân nhất với con. Đây là lời mời chân thành từ con. Bố sẽ đến ngồi cạnh mẹ con trong đám cưới chứ? Cảm ơn chú vì đã không để mẹ con cô đơn.”
30. Lời tỏ tình “giả vờ” của Jung Hwan và chiếc nhẫn bị bỏ lại.
“Mình thích cậu. Mình nói là mình thích cậu. Cậu có biết vì thích cậu mà mình đã làm đến mức nào không? Vì muốn đi học cùng cậu, ngày nào mình cũng đợi cậu hơn 1 tiếng đồng hồ trước cổng. Trước khi cậu trở về nhà từ phòng đọc sách, mình lo lắng đến mức không ngủ được. Sao cậu lại về muộn thế? Có phải lại ngủ quên rồi không? Con tim mình luôn nghĩ đến cậu. Là cậu đấy, Sung Deok Sun. Khi thỉnh thoảng gặp cậu trên xe bus, khi cùng đi xem hoà nhạc, lại còn khi sinh nhật của mình, cậu đã tặng mình áo sơ mi. Mình thật sự đã rất vui, vui chết đi được. Một ngày nhớ đến cậu mười mấy lần. Có thể nhìn thấy cậu mình rất vui. Trước đây mình rất muốn nói. Mình thật sự thích cậu. Mình yêu cậu.”
31. Những đứa con trao tặng huân chương Cảm Ơn cho người bố yêu dấu.
Bố Dong Il làm ở Han Il 26 năm, nhưng bị buộc cho thôi việc vì tình hình kinh tế không tốt. Với tất cả những cống hiến của ông với ngân hàng, những gì ông nhận lại chỉ có vậy và 1 bó hoa. Vậy nên những đứa con cảm thấy vô cùng bất công và thương bố. Chúng chuẩn bị 1 món quà tặng bố.
“Huân chương Cảm Ơn.
Anh làm ở Ngân hàng Han Il 26 năm, quản lý Sung Dong Il, chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn đến anh. Chúng tôi không còn có thể gọi anh là Quản lý Sung Dong Il nữa nhưng điều không thay đổi là Sung Dong Il là chồng của Lee Il Hwa, và Sung Bora, Sung Deok Sun và Sung No Eul, anh là người cha đáng tự hào của 3 đứa con. Đây là lời bố chúng ta thường nói nhất: “Chết tiệt.” Những lời bố ghét nhất là: “Trợ lý Quản lý mãi mãi và bảo lãnh cho vay.” Điều bố làm tốt nhất là mua đồ vô dụng về nhà, và cho chúng tôi những nụ hôn. Món ăn ưa thích nhất của bố là sò ướp và soju. Và điều bố yêu nhất đó là gia đình chúng tôi. Là con gái và con trai của bố, vì chúng tôi không giỏi nói những lời ấm áp và chúng tôi cũng không thể ngồi uống cùng bố, điều mà bố thích nhất, hoặc chủ động ôm bố, cũng không nói yêu bố trước, và cũng không thể biết được sức nặng của chức danh Bố, chúng con vô cùng xin lỗi và xin lỗi thật nhiều. Kể cả như vậy, bố vẫn như cái cây không ngừng cho đi. Người bố mà Bora tôn trọng. Người bố như 1 người bạn của Deok Sun. Và với No Eul, 1 người bố đã cho con sự an toàn, ổn định. Với trái tim biết ơn đó, chúng con xin tặng bố huân chương này.
Ngày 5 tháng 11 năm 1994.
Từ những đứa con của bố.”
32. Đám cưới của Bora và Sun Woo
“Gửi bố yêu dấu của con,
Con không thể nói thành lời, nên con viết thư. Sao con lại không thể nói ra nhỉ? Chắc con giống bố nhiều nhỉ? Bố ơi, con không biết về mọi cảm xúc của bố. Nhưng con biết khi bố gọi “Bora à” nghĩa là bố chỉ muốn con nhìn bố. Và khi bố gắp thức ăn vào bát cơm cho con, con biết là bố thương con. Sao con lại giả vờ là không để ý chứ? Con buồn và hối tiếc nhất điều đó. Bố à, con muốn nhìn bố và nói vài điều với bố trước đám cưới, thế mà cuối cùng lại viết thư. Con là đứa con gái xấu xa phải xin lỗi bố vì nhiều thứ. Vì con muốn khóc khi con nghe hay thấy từ “Bố”. Bố, con yêu bố và cảm ơn bố. Con sẽ sống tốt với Sun Woo để bố và mẹ không phải lo lắng. Dù là nhà bán hầm, con vẫn nhận được rất nhiều tình thương. Nếu được sinh ra lần nữa, con vẫn muốn làm con gái của bố. Bố à, con xin lỗi và con yêu bố.”
“Gửi Bora yêu quý,
Bora à, hẳn là thời điểm này trong năm, vào 27 năm trước, bố nghe tiếng con gào, và sau đó là tiếng con khóc. Bố vẫn còn nghe thấy bên tai. Từ khi nào mà con tôi đã lớn nhanh thế và kết hôn rồi? Bora à, từ khi con sinh ra, mọi khoảnh khắc từ đó đến giờ, đừng quên con luôn là viên ngọc quý giá của bố. Bố yêu con, con gái của bố. Cảm ơn vì đã sinh ra làm con gái của bố.”
33. Lời tạm biệt xóm nhỏ Ssangmun
“Tôi không thể quay về thời thanh xuân và cả con phố này nữa. Thời gian vẫn sẽ trôi, mọi thứ đều sẽ qua và sẽ già đi. Có lẽ đó là lý do thời thanh xuân thật tươi đẹp. Nó tỏa sáng rực rỡ chỉ trong 1 khoảnh khắc. Nhưng bạn lại không thể quay lại. Tôi nhớ khoảng thời gian đó và nhớ con phố đó, không phải vì tôi nhớ tôi thời trẻ. Mà vì nơi đó là thanh xuân của bố, thanh xuân của mẹ và của cả bạn bè tôi. Vì đó là nơi cất giữ thanh xuân của mọi điều tôi yêu nhất. Gửi những thứ không còn nữa, gửi đến thời gian đã trôi qua, tôi muốn nói lời tạm biệt muộn màng này. Tạm biệt nhé, thanh xuân của tôi. Tạm biệt nhé, Ssangmun Dong.”
- 3218
- 0Bình luận