[REPLY 1988] 33 Khoảnh Khắc Chạm Đến Trái Tim (P1)
Reply 1988, một cái tên có lẽ đã không còn xa lạ với bất cứ ai. Bộ phim là câu chuyện về xóm nhỏ Ssangmun, nơi quy tụ tất cả những gì tinh tế, đẹp đẽ và cảm xúc nhất: là câu chuyện tình yêu của những đứa trẻ và cả ba mẹ của chúng này, tình cảm gia đình ruột thịt rồi tình làng nghĩa xóm,... Không chỉ là về 5 đứa trẻ ấy, Reply 1988 như thước phim quay chậm để mỗi người được có thêm 1 cơ hội quay lại thời thơ ấu, tuổi trẻ đã qua của chính mình, và đâu đó còn có cả những hài hước, lãng mạn và những “điểm chạm” khó nói thành lời. Mỗi người xem phim sẽ tùy vào trải nghiệm, tính cách và mong muốn của mình mà có những cảm nhận thật khác biệt.
Dưới đây mình để lại 33 khoảnh khắc đối với mình được coi là “Chạm đến trái tim” trong Reply 1988. Có thể không chỉ mình mình đâu, mà bạn cũng đã từng và vẫn sẽ luôn rung động, hay nhạt nhòa nước mắt khi nghĩ đến chúng. Bạn cũng hiểu mà. Đôi khi, chẳng cần đến 1 câu chuyện quá dài hay quá nhiều nhân vật, chỉ 1 khoảnh khắc trong cuộc sống thôi, khi mà tình yêu giữa người với người bỗng bật lên trên tất cả và sưởi ấm mọi ngóc ngách nó ghé qua, dù là mối quan hệ nào đi nữa, người thân hay người dưng, cũng đủ khiến trái tim vỡ òa.
1. Taek thú nhận rằng cậu ấy nhớ mẹ mỗi ngày.
“Taek à, khi nào cháu nhớ mẹ nhất?"
“Mỗi ngày ạ.”
“Một đứa trẻ trưởng thành sẽ không kêu ca, than vãn. Chỉ có thể im lặng, đối mặt với mọi chuyện và lớn lên, dần dần quen với ánh nhìn kỳ vọng của người khác. Một đứa trẻ trưởng thành thì vẫn là đứa trẻ mà thôi."
2. Lời xin lỗi của 1 ông bố.
Khoảnh khắc bố Dong Il xuất hiện với chiếc bánh kem trên tay và lời chúc mừng sinh nhật dành riêng cho Deok Sun, có lẽ mọi tổn thương và đau lòng của cô con gái nhỏ đều tạm tan biến cả.
“Ôi chà, đã 18 ngọn nến rồi kìa. Con gái của bố đã lớn từ khi nào thế này? Deok Sun à, bố mẹ xin lỗi con. Khi sinh ra chị con, bố mẹ lo về cách dạy chị. Khi sinh con, bố mẹ lo về cách nuôi con. Khi con út ra đời, bố mẹ cũng phải lo dạy dỗ nó nên người. Lúc mới ra đời, bố đã làm bố đâu. Đó cũng là lần đầu tiên bố làm bố. Con gái à, hãy tha thứ cho bố mẹ nhé. Con gái bố lớn lên rất xinh đẹp. Từ khi nào mà con lại lớn lên xinh đẹp thế này? Dù sao thì khi Deok Sun lấy chồng, bố sẽ sống sao đây? Bố sẽ rất buồn đấy. Đây, thắp nến và hát mừng sinh nhật nào.”
“Theo cách nào đó, người nhà là không hiểu ta nhất. Nhưng hiểu hay không thì có gì quan trọng? Sau cùng, thứ giúp bạn vượt qua khó khăn không phải là lý trí mà là có ai đó luôn nắm chặt tay ta và nhất định không buông.”
3. Đám tang của bà nội và nỗi lòng của người làm “người lớn”.
“Người lớn chỉ đang chịu đựng thôi. Họ chỉ là bận rộn với công việc làm người lớn. Họ cố tỏ ra mạnh mẽ cũng vì áp lực cuộc sống và tuổi tác. Người lớn cũng biết đau đớn.”
4. Jung Hwan tổ chức đám cưới cho ba mẹ
Nỗi khổ về thể xác và tinh thần của người phụ nữ khi đến giai đoạn tiền mãn kinh có lẽ chính những người con gái cũng chưa thể hiểu hết được thì với con trai lại càng khó. Chỉ là con gái thì sẽ quấn quýt hơn, quan tâm hơn, tình cảm hơn, người mẹ cũng đỡ tủi thân hơn. Vì nhìn thấy tấm ảnh cưới của bố mẹ là hình ghép, hồi ấy gia đình còn nghèo, chẳng có tiền mà chụp nổi bộ ảnh tử tế, nên Jung Hwan đã bí mật nhờ Dong Ryeong và mọi người chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho mẹ. Có bánh cưới, có hoa cưới, có váy cưới, có chú rể, và trọn vẹn hơn nữa là có cả 2 đứa con trai yêu quý, mẹ Mi Ran bật khóc nức nở vì bất ngờ, cảm động và sung sướng.
5. Bố Dong Il đứng chờ để đưa thuốc và tiền cho con gái, bố còn viết lên đó là mỗi loại thuốc phải sử dụng vào lúc nào.
Trong gia đình, Bora là người “lạnh lùng” nhất. Cô chị tưởng như ghê gớm nhất xóm này cũng có những nỗi lòng riêng, trong đó là tình cảm dành cho bố. Là con gái cả, lại có tính cách cứng rắn và mạnh mẽ hơn người, mọi người luôn cảm thấy Bora và bố rất lạnh nhạt với nhau. Thế nhưng, đối với người xem như mình, có lẽ những cảnh của Bora và bố là những cảnh cảm động nhất phim.
Ngày ấy con gái lái xe lên Seoul để luyện thi tư pháp, có 1 ông bố tưởng như không về nhà tiễn con nhưng thật ra lại đừng chờ sẵn ở trên đường chỉ để đưa cho con chút thuốc men và tiền tiêu vặt. Đưa xong lại vội gạt nhau đi để không phải buồn hay khóc lóc. Khỏi nói cảnh này đã khiến mỗi người xem nhớ về chính bản thân mình và bố mẹ như thế nào.
“Cầm lấy đi. Thỉnh thoảng mua thịt mà ăn. Không nhiều đâu. Đừng mua bữa ăn 500 won ở quán ăn ở trường nữa. Lâu lâu hãy đãi bản thân nhé.”
6. Nỗi lòng người con thứ.
Deok Sun đã nói rất nhiều lần với ba mẹ rằng mình không thích tổ chức sinh nhật chung với chị gái, dù 2 người chỉ cách nhau có 3 ngày và cô bé cũng biết gia đình mình không hề dư dả, giàu có. Cô bé cũng không đòi hỏi gì, chỉ là 1 chút mong ước ngày sinh nhật mà thôi. Ấy vậy mà khi ba mẹ “phớt lờ” điều đó, rút những cây nến của Bora ra để tiếp tục châm nến hát mừng sinh nhật Deok Sun, cô bé đã oà lên khóc nức nở. Nỗi lòng và sự thương tổn của người con thứ 2 vì cảm thấy mình không được đối xử công bằng như chị cả và em út.
“Thôi đi! Con đã nói rồi. Con không muốn mừng sinh nhật chung với chị! Sao bố mẹ không nghe con? Con đã bảo bố mẹ là con không muốn sinh nhật chung. Sao luôn làm thế với mỗi con? Con là trò đùa à? Muốn đối đãi sao cũng được chắc? Sao không chiên trứng cho con? Con thích trứng chiên biết bao nhiêu. Mẹ cứ cho con ăn đậu đen. Con ghét đậu đen! Còn bố, sao chỉ mua kem cho Noeul? Và gà rán nữa! Chú đưa cho con ăn, nhưng mẹ lại đưa đùi gà cho chị và Noeul, chỉ cho con đôi cánh. Con cũng thích ăn đùi mà! Tại sao con là người duy nhất tên Deok Sun? Sao đặt tên con xấu vậy? Chị tên là Bora, em tên là Noeul, vậy sao chỉ có tên con là xấu? Tại sao?”
“Ngày hôm nay cũng chẳng đặc biệt lắm. Làm con thứ luôn tủi hổ như vậy. Giống như mọi con thứ trên thế giới, vì chị gái là người lớn nhất còn em út là đứa nhỏ nhất, tôi luôn phải nhường nhịn họ. Dù vậy, tôi tưởng bố mẹ hiểu rõ tôi đã hy sinh như thế nào. Nhưng không phải vậy. Cuối cùng thì, người nhà là không hiểu nhất.”
7. Mẹ chạy đi tìm Bora đến mức bật máu chân.
“Không được bắt nó! Cậu biết con gái tôi là người như thế nào không? Nó là đứa trẻ thông minh nhất xóm. Ước mơ của nó là trở thành công tố viên hoặc luật sư, nó muốn làm gì thì đều làm được hết. Nhưng vì nhà tôi nghèo, nó thương bố mẹ và biết gia đình không có điều kiện, nó muốn giành học bổng nên lại chỉ được học Sư phạm Toán nhưng mà là ĐH Seoul cơ đấy. Hồi đó cả xóm đã ăn mừng mấy ngày liền, các cậu có biết không? Nó là đứa trẻ ngoan.”
“Người ta nói vì Chúa không ở khắp mọi nơi cùng lúc nên Ngài đã tạo ra Mẹ. Dù ta đã đến tuổi làm mẹ, mẹ vẫn sẽ luôn là thần bảo hộ của ta, và cũng chỉ cần 1 từ “Mẹ” thôi cũng có sức mạnh làm tim ta thắt lại. Mẹ lúc nào cũng thật mạnh mẽ.
8. Sun Woo ăn hết phần cơm mẹ chuẩn bị
.Chỉ là 1 khoảnh khắc rất nhỏ của bộ phim thôi, nhưng đủ để trái tim mình rung lên 1 nhịp. Mẹ Sun Woo nấu ăn không ngon, qua những gì thể hiện trên phim thì chúng ta có thể hiểu là luôn mặn chát, ngay cả món xúc xích chiên trứng mà Dong Ryeong bảo “Món này kiểu gì chẳng nấu ngon được”, cô ấy cũng làm dở tệ, nhưng Sun Woo luôn tỏ thái độ bất bình khi món ăn của mẹ mình bị chê. Cậu luôn ăn hết, dành lời khen cho mẹ và có 1 lần vì đi chơi mà quên ăn, sợ mẹ buồn, cậu bé đã ngồi ngoài sân ăn cho bằng hết mới vào nhà. Khỏi phải nói, mẹ Sun Woo đã vui sướng đến thế nào khi nhìn thấy cặp lồng cơm sạch bách.
“Đôi lúc, làm người khác ảo tưởng cũng không sao. Ví như bạn sẵn lòng ăn những bữa cơm dở tệ nhưng miệng lại khen ngon miễn là điều đó khiến mẹ hạnh phúc.”
9. Hãy tâm sự với mẹ 1 chút nhé!
“Con đang làm gì thế?"
"Học ạ."
"Jung Hwan này, không có gì để nói với mẹ à?"
"Không ạ."
"Nghe nói con đã thi."
"À phải, đúng vậy."
"Thi tốt chứ?"
"Tốt ạ."
..."Con được xếp hạng nhất..."
"Vậy sao con không nói với mẹ?"
"Cũng đâu quan trọng lắm ạ?"
"Nhưng mẹ muốn biết mọi thứ. Xin hãy nói cho mẹ biết với nhé. Con biết mẹ ghen tị với mẹ của Sun Woo thế nào không? Sun Woo kể hết mọi thứ với cô ấy. Kể cả nếu không phải mọi thứ, hãy nghĩ và chọn ra vài thứ, để kể cho mẹ nghe nhé. Bởi vì, mẹ xấu hổ khi nói ở cạnh họ. Được chứ? Trả lời mẹ đi."
"Con hiểu rồi ạ."
"Học chăm nhé.”
10. Ước mơ của bố.
“Ước mơ của con là gì, Deok Sun? Con muốn trở thành người như thế nào? Bố sẽ ủng hộ con hơn cả Bora, con nói bố nghe xem nào. Đừng lo gì cả. Là gì vậy? Là bí mật sao?”
“Con không có. Con không có ước mơ. Con rất tệ. Con thấy mình rất ngốc.”
“Không đời nào, con không ngốc. Vậy thì con có thể đi tìm ước mơ của mình.”
“Thật sao bố?”
“Tất nhiên rồi. Hồi bố bằng tuổi con, bố cũng không nghĩ ra được gì đâu. Deok Sun à, mọi người đều như vậy. Không sao đâu. Không chỉ có con như vậy, nên không sao đâu. Ước mơ của bố cũng không phải làm việc ở ngân hàng. Bố chỉ cố kiếm sống thôi, rồi việc thành ra như vậy.”
“Vậy giờ ước mơ của bố là gì? Con muốn biết hy vọng và ước mơ của bố ạ!”
“Hy vọng và ước mơ của bố à? Bố muốn Bora, con và Noeul không bao giờ chịu đau khổ. Và luôn khoẻ mạnh. Ước mơ của bố chỉ có thế thôi.”
“Không phải cho con, mà là cho bố ấy. Ước mơ của bố là gì?”
“Đó là ước mơ của bố mà. Rằng 3 đứa con của bố luôn khoẻ mạnh và không bị bệnh gì cả. Còn gì tốt hơn thế chứ? Hết rồi. Bố chỉ muốn thế thôi.”
11. Bà Mi Ran gửi tiền dã ngoại cho Deok Sun
Một trong những điều khiến bà Mi Ran trở thành người đàn bà xứng đáng được cả xóm Ssangmun nể phục và tôn trọng đó là dù có tiền nhưng không bao giờ tỏ ra kênh kiệu, bề trên. Có thể là vì bà cũng từng trong cảnh khốn khó mà có cơ hội đi lên, hoặc có thể là do bản tính bà đã tốt đẹp như vậy. Vì nhà không có tiền mà con gái sắp đi dã ngoại, muốn cho tiền con thì lại phải muối mặt đi vay. Ấy vậy mà đem khoai sang tới nơi lại nhận ra mình còn 1 khoản nợ chưa trả, giờ lại vay thêm thì cũng không còn mặt mũi nào nhìn chị nữa. Thế là mẹ Deok Sun lặng lẽ đi về. Đến đêm, mẹ Jung Hwan gọi cửa, đưa cho rổ ngô rồi bảo đó là quà. Vừa đi khỏi thì mẹ Deok Sun nhận ra có 1 phong bì tiền ở đấy. Mẹ Jung Hwan nhắn nhủ: Đi dã ngoại thì phải có tiền chứ. Chúc Deok Sun đi chơi vui nhé!
12. Cô Sun Young không “lừa” được mẹ.
Bà ngoại đến thăm nhà, mẹ Sun Woo thay quần áo mới, trang điểm, còn sang nhà Jung Hwan mượn than, gạo và mỹ phẩm. Chẳng có đứa con nào muốn mẹ biết mình đang sống khó khăn vì biết mẹ chắc chắn sẽ lo lắng và đau lòng không yên. Thở phào yên tâm vì ngỡ giấu được mẹ rồi, ai ngờ đến lúc mẹ về thì mới nhận ra mẹ đã biết sự thật từ lúc nào, mẹ lặng lẽ để lại tiền và thư vì cũng không muốn con gái mình xấu hổ.
13. Jung Hwan “phiên dịch” tên tiếng Anh giúp mẹ
Một người đàn bà đầy kiêu hãnh trong gia đình, được cả xóm kính nể và ngưỡng mộ, thật không dễ gì cho bà Mi Ran để nói ra rằng mình “mù chữ”. Khi Jung Hwan gọi điện về giục mẹ đọc tên trong hộ chiếu cho để làm giấy tờ, có mẹ Deok Sun ở đó nên bà rất ngượng. Bà cứ lẩn tránh mãi làm Jung Hwan gọi đi gọi lại mà không được việc, cáu điên cả lên. Mãi sau bà mới vừa cười vừa nói “Con biết là mẹ không biết đọc mà.” Tưởng rằng câu chuyện chỉ dừng lại ở đó thôi, nhưng rồi mẹ Mi Ran phát hiện ra có “ai đó” đã “phiên âm” tên cho mình. Bởi vậy, cậu con trai quý hoá ấy chỉ lạnh lùng bằng mặt thôi, chứ còn lòng luôn ngập tràn ấm áp.
Cũng là tập đó, ông chủ Kim nói với Jung Bong rằng vợ không học đại học dù rất muốn con mình đỗ đại học. Và công việc tài chính mà bà ấy hay tự hào nhắc đến ấy là “cho vay”. Ông cũng động viên con trai rằng miễn sao mình luôn cố gắng, luôn sống tốt thì không có gì phải xấu hổ cả.
14. Điều ước của anh Jung Bong.
Vì bị bệnh từ nhỏ, cơ thể yếu, nên ước mơ trở thành phi công của anh Jung Bong không thể thành hiện thực. Và như đã nói trước đó, 1 người tưởng chừng như lạnh lùng như Jung Hwan lại luôn có 1 trái tim ấm áp và quan tâm đến mọi người. Cậu em trai lặng lẽ theo đuổi và thực hiện ước mơ thay anh, nhưng hoá ra người anh trai lúc nào cũng tỏ vẻ ngô ngố, ngây ngô lại biết hết điều đó. Dưới ánh sao băng, anh Jung Bong đã ước cho em trai mình luôn khoẻ mạnh, hạnh phúc, được làm những gì em yêu thích chứ đừng hi sinh vì anh nữa.
“Em có ước gì không?"
“Không. Em quên mất.”
“Anh thì có đấy.”
“Anh ước gì nào? Cầu cho anh và Mi Ok yêu nhau mặn nồng hả?”
“Không phải. Anh hy vọng cho em trai làm được việc mà nó muốn làm. Anh không mong em vào viện không quân vì anh. Em trai của anh, anh muốn em được làm điều em yêu thích. Anh đã ước thế.”
“Không phải vì anh đâu. Em thật sự muốn vậy mà. Em nói thật đấy. Nghĩ em ngốc nên không phân biệt nổi sao?”
“Hừm…”
“Hừm? Ý anh là sao? Thật đó, sao anh lại thế này chứ? Em nói thật mà. Thật đó! Cứ tin em đi, được chứ?”
15. Lần đầu cạo râu của Sun Woo.
Là 1 người luôn được con trai chăm sóc và được quan tâm, chia sẻ tất cả mọi chuyện, mẹ Sun Woo bồn chồn khi thấy con mình có 1 vết thương trên mặt mà không chịu nói là vì sao. Ngay lúc đó, bà lại vô tình tìm thấy 1 gói thuốc lá hút dở trong phòng con trai (thật ra là của bà Mi Ran) Bà tưởng con trai mình có vấn đề và chơi với bạn xấu, học đòi thói hư tật xấu nên đã vô cùng hoảng loạn và trách mắng, trút giận lên con. Sun Woo cũng nhỡ lời to tiếng với mẹ vì không hiểu vì sao mẹ mình lại làm quá lên như vậy. Cậu xin lỗi rối rít và ôm mẹ vào lòng khi thấy bà không ngừng hoảng loạn và nức nở, cậu giải thích với mẹ đây chỉ là vết dao cạo râu lần đầu thôi và đứa con trai nào cũng từng như vậy, vì không muốn mẹ lo lắng nên cậu mới không nói và cũng nghĩ nó không quan trọng.
16. Ba Taek hỏi ý kiến cậu bé rằng có thể đi bước nữa với mẹ Sun Woo không.
“Taek à, bố có chuyện này muốn nói với con.Bố muốn làm bạn tốt với mẹ Sun Woo. Để có người tâm sự. Bố muốn dành phần đời còn lại với cô ấy. Nhưng Taek này, nếu con không thích, bố sẽ không kết bạn với cô ấy. Bố không muốn làm chuyện khiến con không vui. Đây là điều bố đã tự mình suy nghĩ. Chưa quyết định gì cả đâu. Chỉ là bố muốn nói chuyện với con trước, để có sự đồng ý của con. Bố sẽ không làm gì trái ý con. Bố hứa.”
“Bố ơi. Con hi vọng cho dù là con không ở đây, bố vẫn có thể được ăn 1 bữa ăn nóng hổi. Đây là cuộc đời bố mà. Con muốn bố được hạnh phúc. Chỉ cần bố hạnh phúc thì con thế nào cũng được.”
- 2104
- 0Bình luận