Dr. Romantic (Người Thầy Y Đức): Một Bộ Phim Tuyệt Vời Như Cái Tên Của Nó Vậy
Mình vừa kết thúc cả 2 phần của bộ phim Dr. Romantic: Teacher Kim (Người Thầy Y Đức) và trong đầu còn đang đọng lại rất nhiều dư âm. Bài viết này sẽ hơi dài 1 chút đấy vì có quá nhiều thứ để nói mà
Đây hẳn không phải 1 bộ phim tình cảm nam nữ đơn thuần rồi, cũng không phải kiểu phim mà có 1 câu chuyện từ đầu đến cuối rồi rút ra 1 thông điệp gì đó quá to lớn, mà những điều nhân văn và ý nghĩa sẽ được truyền tải liên tục qua từng tập phim, phần phim thậm chí là từng cuộc đối thoại giữa các nhân vật. Người xem sẽ được cùng sống, chờ đợi, hi vọng và cả thất vọng với mỗi bệnh nhân, người nhà của họ và các y bác sĩ.
Trước hết thì phải khẳng định, đây chắc chắn là 1 bộ phim cực kỳ nên xem mà đặc biệt là đối với các bạn đang làm hoặc dự định theo ngành Y. Tuy không phải chuyên môn của mình nhưng Dr. Romantic đã cho mình cái nhìn sâu và nhân văn hơn, giống như cơ hội được xem “phía sau hậu trường” của bệnh viện. Không chỉ là cái tâm, sự trăn trở, suy nghĩ, cố gắng của những người làm y bác sĩ, mà đó còn là sự vất vả, đánh đổi của họ nữa. Những ca mổ diễn ra liên tục, cùng với đó là nhiều thuật ngữ trong ngành, mình chắc chắn không thể hiểu hết rồi. Nhưng kỳ lạ là mình vẫn bị cuốn vào và chăm chú không bỏ lỡ 1 chi tiết nào. Điều này chứng tỏ là nội dung khai thác quá ổn và mạch phim rất hợp lý đấy chứ! Còn đối với những người trong ngành thì sao? Tất nhiên rồi. Phim sẽ gửi tới các bạn thông điệp mạnh mẽ và sâu sắc về cái tâm của người làm y bác sĩ, thật sự cao cả và thiêng liêng.
Điểm sáng lớn nhất của cả 2 phần trong series này chắc chắn là Dr. Kim - bác sĩ Bu Yong Joo, bạn có công nhận với mình điều này không. Kể cả khi bạn có ý định bắt đầu xem phim vì thích Lee Sung Kyung, Ahn Hyo Seop hay Yoo Yeon Seok, Seo Hyun Jin đi nữa, thì bạn sẽ hoàn toàn bị chinh phục trước những hành động, lời nói, biểu cảm của “Kim Sa Bu”. Ông sống 1 cuộc đời phóng khoáng, chỉ xuất hiện trong 3 bộ đồ: 1 là áo blouse trắng, 2 là bộ đồ xanh của bác sĩ phẫu thuật và 3 là áo khoác măng tô đen khi ra ngoài. Dr. Kim trong ấn tượng của khán giả là 1 vị bác sĩ khá “điên”, liều lĩnh, ngầu đét và “trông rất chill” nhưng lại có tinh thần trách nhiệm siêu cao.
Rõ ràng không phải bác sĩ Kim tự cao hay kiêu ngạo nên ông “cứng đầu” trong việc cứu sống bệnh nhân. Ông luôn thể hiện sự “cứng đầu” này mỗi khi đối diện với những ca cấp cứu khó nhằn dù người khác có khuyên nhủ thế nào hay phải nghĩ ra lời giải hóc búa gì. Mà mình tin đó là vì bác sĩ Kim đã thực sự nghiêm túc khi tôi luyện, nghiên cứu, cộng với cái tâm lương thiện và khát khao cứu giúp người bằng mọi giá, đã tạo nên niềm tin mãnh liệt rằng ông có thể thành công 1 khi đã bắt tay vào làm. Niềm tin vào bản thân và sự dũng cảm đối mặt với trách nhiệm quả thực đã tạo nên 1 vị bác sĩ trong truyền thuyết, thậm chí họ đồn với nhau rằng Kim Sa Bu có thể cứu người ch.ết sống lại, dù những điều này phim còn chẳng trực tiếp chứng minh. Nghĩa là, chính những gì ông luôn nỗ lực làm cho các bệnh nhân của mình đã tạo nên niềm tin mãnh liệt mà mọi người dành cho ông. Chỉ cần bác sĩ Kim ra tay, tất cả đều 1 lòng tin tưởng dù cho kết quả sau đó có là gì đi nữa.
Trong bất cứ trường hợp nào, với bệnh nhân hay những đứa học trò, từ đứa hâm mộ thầy như bác sĩ Yoon, đến đứa “ngựa non háu đá” như bác sĩ Kang rồi cả con trai của kẻ rắp tâm hại mình là bác sĩ Do, bác sĩ Kim đều thể hiện sự bình tĩnh, ôn nhu, cùng với đó là cứng rắn và nghiêm nghị, không có thiên vị. Bác sĩ Kim như thể chỉ sống với 1 sứ mệnh duy nhất: Cứu giúp người khác trong vai trò là 1 bác sĩ. Ông không màng đến tiền tài danh vọng, cũng là người khao khát đào tạo ra những thế hệ sau làm việc với sự tập trung và cái tâm. Với bác sĩ Kim, tôn chỉ của ông chỉ có 1. Đó là, việc cứu người luôn đặt lên hàng đầu. Ưu tiên hơn tất cả nguy hiểm mà ông có thể đối mặt, từ việc bị đe doạ mất việc hay nguy hiểm đến tính mạng. Điều đó có thể coi là kết quả của những kiến thức và kinh nghiệm sống của ông khi trải qua hàng ngàn ca phẫu thuật từ dễ đến khó, và cả bản lĩnh nữa. Bác sĩ phẫu thuật là người đối mặt với những gì tác động tâm lý nặng nề nhất: cái ch.ết của bệnh nhân trên bàn mổ, sự trách móc và đổ lỗi từ người nhà, áp lực phải cứu sống bệnh nhân bằng mọi giá,... Có lẽ nhờ 1 người như bác sĩ Kim - thầy Kim mà những bác sĩ trẻ như Yoon Seo Jeong, Kang Dong Joo, Do In Beom, Seo Woo Jin, Cha Eun Jae, Bae Moon Jung cũng đã từng bước trở nên thật chín chắn và trưởng thành. Xuất phát điểm của họ cũng đầy những lo lắng, sợ hãi, sai sót và thiếu niềm tin, nhưng rồi họ cứ làm và tiếp tục làm cho đến khi đôi tay mỏi nhừ vì cầm dao mổ, đôi mắt mờ đi vì quá tập trung, những giọt mồ hôi túa ra trên trán và chảy đầy mặt. Cả bác sĩ Yoon Ae Reum và tiền bối Jeong In Soo cũng rất đỉnh luôn.
Doldam là 1 bệnh viện thật kỳ lạ. Họ để tình hình kinh doanh lỗ nhiều năm, cái biển bên ngoài còn liên tục nháy hỏng mất 1 chữ, trời tối có khi chẳng đọc nổi tên bệnh viện là gì nữa, nhưng bên trong, những con người ấy, bác sĩ Kim, y tá Oh, trưởng phòng Yang, chủ tịch Yeo, y tá Park là những người khiến các y bác sĩ giỏi muốn đến cống hiến và không thể rời đi. Ban đầu họ đến có thể vì nhiều lý do: vì mưu sinh, nói trắng ra là tiền, vì bị ép buộc luân chuyển, vì muốn nâng cao tay nghề, vì tham vọng thăng tiến, vì hâm mộ bác sĩ Kim,... nhưng rồi dần dà dường như tất cả đều đã thay đổi tâm ý lúc nào không hay. Họ chỉ đơn giản là muốn nỗ lực cứu người.
“Bác sĩ giỏi và bác sĩ giỏi nhất, cậu nghĩ bệnh nhân cần ai nhất? Họ không cần ai trong 2 người đó. Họ cần 1 vị bác sĩ cứu sống được họ.”
Mình nghĩ nhiều về bác sĩ Kim sau khi xem phim. Mình biết rằng bộ phim cũng đã lãng mạn và lý tưởng hóa nhiều yếu tố, nhưng sẽ thế nào nếu thật sự tất cả những người trẻ đều có 1 người sếp như thầy Kim dẫn đường? Hẳn họ sẽ tỏa sáng và bệnh nhân sẽ luôn có nơi để đến khi gặp nạn, mà không sợ mất mạng dọc đường.
“So với 1 viên đá tròn nhẵn thì tôi thích 1 viên góc cạnh hơn. Nếu hỏi về góc cạnh là thế nào thì đó là phong cách riêng của bản thân và có suy nghĩ của chính mình. Có như vậy thì mới không phải bám víu bất cứ ai, rồi cũng từ từ dùi đục được hình dáng bản thân mình. Tôi không thích những hòn đá nhẵn bóng, quá nhạt nhẽo, muốn bản thân mình trở nên tốt hơn bằng triết lý khô khan, vô nghĩa và niềm tin phụ thuộc vào số đông.”
Về diễn xuất thì khỏi phải nói rồi nhỉ? Seo Hyun Jin, Yoo Yeon Seok, Ahn Hyo Seop, Lee Sung Kyung đều là những gương mặt được yêu thích cả về ngoại hình lẫn năng lực, đảm nhận những vai diễn vô cùng quan trọng trong 2 phần phim. Tuyến nhân vật phụ đa dạng nhưng không hề thừa, đây cũng là yếu tố quyết định việc mình yêu thích phần 2 nhỉnh hơn xíu đây. Tuy mình thấy mọi người dành nhiều lời khen cho phần 1 hơn, nhưng mình lại cảm thấy câu chuyện về tất cả các nhân vật, bao gồm cả tính cách của họ, từ vai chính đến phụ, đều được khai thác sâu và có nhiều đất diễn hơn trong phần 2, mình thích điều này cực kỳ. Chú Han Suk Kyu là 1 gương mặt kỳ lão làng rồi, chẳng trách chú diễn mà như không diễn vậy. Từ cái liếc mắt, nhíu mày đến từng đoạn gằn giọng, không 1 chút thừa, mình thật sự cảm thấy 1 Dr. Kim - Kim Sa Bu đang đứng trước mặt khi chú hoá thân vào nhân vật này.
Người bình thường thì mong cầu rất nhiều thứ, nhưng người bệnh thì chỉ mong sức khỏe, bình an mà thôi. Vậy nên hi vọng rằng những người làm y bác sĩ bây giờ và trong tương lai, hãy luôn đối xử với những người bệnh bằng tất cả sự chân thành và dịu dàng của mình. Bởi vì đối với họ lúc ấy, bạn chính là niềm hi vọng duy nhất. Bởi vì họ cũng từng khoẻ mạnh và chưa bao giờ mong bị đau. Cũng bởi vì cuộc sống này nên đong đầy sự vị tha, lương thiện và tốt đẹp
- 2929
- 0Bình luận