logo-maybe-vn
Mở app
Hoài Trinh
Hoài Trinh2 năm trước
Movie

Kỷ niệm 5 năm phát sóng tập đầu tiên của Chicago Typewriter (07/04/2017 - 07/04/2022): Tường thành K-Drama không thể thay thế trong trái tim mình

Đã bao giờ bạn xem xong một bộ phim và cảm thấy như đã tìm được “chân ái” mà bản thân chờ đợi bấy lâu chưa? Chicago Typewriter đối với mình chính là thước phim như thế đấy. Một tác phẩm ngay từ những giây đầu tiên đã mang đến linh cảm mạnh mẽ rằng Sita (tên gọi tắt thân thương của phim trong tiếng Hàn là Sikago Tajagi) sẽ sớm trở thành điều gì đó rất đỗi đặc biệt trong lòng mình, và cho đến tận tập cuối cùng thì điều đó tuyệt nhiên không thay đổi. Công tâm mà nói thì Chicago Typewriter vẫn chưa thuộc dạng “kiệt tác” hoàn hảo không một chút khiếm khuyết, tuy nhiên những giá trị, thông điệp và cảm xúc mình nhận được từ Sita tuyệt vời đến nỗi dẫu bộ phim còn rải rác kha khá thiếu sót đấy nhưng đối với cá nhân mình cũng chỉ như con kiến cạnh củ khoai mà thôi. Cũng có thể mình đã yêu Sita quá nhiều nên lý trí bị khoả lấp bởi con tim mất rồi…

Ở khoảng trời xa xưa ấy, là câu chuyện tất cả chúng ta vĩnh viễn không thể nào quên... 

Những năm 1920, trong thời kỳ Triều Tiên thuộc Nhật, Seo Hwi Young và Shin Yul trong một lần làm nhiệm vụ đã gặp gỡ cô nhóc Ryu Soo Hyun đang chạy trốn sau khi cha bị kẻ địch sát hại. Cả hai đã cưu mang cô bé từ ngày ấy mà chẳng ngờ được đó chính là khởi đầu của một tình bạn, tình yêu khắc cốt ghi tâm đến tận trăm năm sau. Thời gian trôi đi, Ryu Soo Hyun lớn lên với hai thân phận: nàng ca sĩ Anastasia kiều diễm và nữ xạ thủ tài năng, trở thành nhân tố quan trọng trong phong trào độc lập.

Seo Hwi Young, thủ lĩnh của Liên đoàn Thanh niên Joseon, vốn sinh ra trong một gia đình danh giá có truyền thống làm nghề y, bản thân anh cũng từng là sinh viên y khoa tại trường đại học nổi tiếng ở Nhật nhưng sau cùng đã từ bỏ việc tốt nghiệp để cống hiến cho sự nghiệp sáng tác. Là nhà văn bị liệt vào danh sách đen của Nhật, Hwi Young rốt cuộc chỉ có thể viết những tiểu thuyết ba xu nhằm truyền mật thư cho các chiến dịch của tổ chức. Sở hữu vẻ đẹp đậm chất lãng tử, khí chất điềm tĩnh, thần thái lãnh đạm và ung dung đến mê người. Tuy nhiên, vị trí thủ lĩnh nhiều trọng trách buộc anh luôn phải giữ cái đầu lạnh cũng như chôn chặt mọi tình cảm với cô gái anh yêu đơn giản vì “tôi sợ rằng mình sẽ dao động”. Duy chỉ có một lần Seo Hwi Young tạm buông bỏi mọi gánh nặng và trách nhiệm là khoảnh khắc của “nụ hôn vì Tổ quốc” với Soo Hyun, khi mà cô chỉ bắt đầu nó để qua mắt và trốn tránh sự truy đuổi của kẻ thù, còn anh lại kết thúc nó như thể dồn hết thảy mọi yêu thương da diết đã đè nén quá lâu của mình.

Về phía Ryu Soo Hyun, từ bé đến lớn cô đều có ước nguyện tìm gặp chàng trai bịt mặt đã cứu mình năm xưa và kết hôn với anh. Vậy mà khi phát hiện người ấy hoá ra đã luôn kề cận bên cạnh mình, cô lại chỉ có thể cười buồn “em đâu thể ghen với Tổ quốc của mình được”. Yêu nhau sâu đậm là thế nhưng những gì họ làm được chỉ là cái chạm nhẹ ở mu bàn tay khi lướt qua nhau, là mệnh lệnh đanh thép “nhất định phải sống sót trở về”, là bao lời hứa hẹn đầy day dứt về kiếp sau trong một đất nước giải phóng. Tình yêu thời chiến căn bản chính là mãi mãi xếp sau vận mệnh dân tộc.

Trong khi đó, trái ngược hoàn toàn với anh bạn thân Seo Hwi Young thâm trầm và kín kẽ, chủ quán Carpe Diem Shin Yul là kẻ đơn thuần và thành thật hơn rất nhiều. Anh là người thầy đã tận tình dạy Soo Hyun bắn súng, là anh trai luôn dịu dàng quan tâm cô từng tí một, và cũng là kẻ si tình mang ánh mắt chẳng chút che giấu đối với người thương.

Giữa những tháng năm chứng kiến đất nước rơi vào tay giặc, cả ba chính là chỗ dựa mạnh mẽ của nhau trong hành trình chiến đấu đầy gian nan bên rìa sinh tử. Dẫu nhiều lúc không thể sống thật với lòng mình thì chỉ riêng những khoảnh khắc vui đùa bên nhau, được thấy người ta trân trọng nhất vẫn bình an vô sự dường như đã là niềm an ủi lớn lao lắm rồi. Nhưng như một quy luật nghiệt ngã của chiến tranh, mọi tình cảm tốt đẹp thuộc về quãng thời gian đó đều khó tránh khỏi kết cục dang dở đầy ám ảnh.

Những nuối tiếc và dằn vặt của năm tháng ấy, rốt cuộc lớn đến mức nào mà thần linh đã thấu tỏ lời nguyện cầu của chúng ta…

Năm 2017, tâm niệm thuở nào của Seo Hwi Young “Vào cái ngày mà Joseon giải phóng, tôi sẽ viết tất cả những gì tôi muốn một cách điên cuồng” cuối cùng cũng đã thành hiện thực dưới cái tên Han Se Joo, tác giả của các đầu sách bán chạy, thần tượng được săn đón nhất nhì trong làng văn Hàn Quốc. Cuộc sống tưởng chừng hoàn mỹ của nhà văn Han bất ngờ sụp đổ khi tiểu thuyết của anh bị gắn mác là kích động sát nhân, dẫn đến loạt khủng hoảng tâm lý khiến anh ngỡ như không thể nào viết được nữa. Tuy nhiên đó thực chất chỉ là ngòi nổ của quả bom luôn nhen nhóm tận sâu trong con người ấy.

Cha mẹ mất sớm từ bé, họ hàng nào nhận nuôi cũng chỉ để lấy tiền bảo hiểm rồi nhanh chóng chuyển cậu sang người khác. Những tưởng khi gặp được nhà văn Baek Do Ha nhân hậu tình nguyện bảo bọc và che chở thì cuộc đời Se Joo sẽ phần nào khá khẩm hơn, nhưng ai ngờ chính người anh xem như cha ruột ấy cũng đâm sau lưng anh theo cách không thể nào cay đắng hơn. Năm lần bảy lượt nếm trải sự phản bội khiến nhà văn Han dần trở nên cay nghiệt với thế giới, hoài nghi lẫn ác cảm tất cả những ai đến gần mình. Và cũng chính vì quá sợ hãi cảm giác bị bỏ rơi nên Se Joo càng khao khát sự thừa nhận và quan tâm của độc giá, để rồi tự biến mình thành kẻ viết truyện chạy theo thị hiếu lúc nào không hay. Vì vậy đành rằng mấy tập đầu nhà văn Han khó ưa thật đấy, cũng không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh rồi cư xử quá đáng với con gái nhà người ta như thế, nhưng mà càng tiến sâu vào nội tâm anh mới thấy Se Joo thực chất yếu đuối và dễ tổn thương đến mức nào nên mới lựa chọn cách thức cực đoan đến vậy như tấm lá chắn bảo vệ bản thân.

Han Se Joo có lẽ đã mãi sống đời lạc lối nếu không may mắn tái ngộ với hai người thân yêu nhất ở kiếp trước với thân phận giờ đây là Jeon Seol – cô nàng fangirl đầu tiên của anh, và Yoo Jin Oh, linh hồn tự xưng là nhà văn ma thoát ẩn thoát hiện đầy bí ẩn. Hai nhân vật mà thoạt tiên khiến Se Joo cảm thấy cực kỳ phiền phức hoá ra lại là cứu tinh cho chính bản thân anh. Một nhà văn Han đang đánh mất mục tiêu và động lực sáng tác bất giác cảm nhận được sức nặng của nghiệp cầm bút hơn bao giờ hết, chợt thấy mình chẳng muốn viết theo nhu cầu của độc giả nữa, trái lại anh bắt đầu nhẹ nhõm dồn hết tâm ý để hoàn thành sơ tâm viết lách của thuở ban đầu. Nhân duyên được nối lại không chỉ vực dậy sự nghiệp của Se Joo mà quan trọng không kém, đó cũng là cơ may để anh xoa dịu đứa trẻ đầy thương tổn bên trong mình, đồng thời hàn gắn mọi khúc mắc từ tiền kiếp.

Thật ra chưa cần bàn đến sợi dây tình cảm sâu nặng giữa Seo Hwi Young và Ryu Soo Hyun, cuộc gặp gỡ định mệnh 10 năm trước giữa nhà văn vô danh tiểu tốt đang chật vật tìm chỗ đứng Han Se Joo và cô phục vụ Jeon Seol tại cửa hàng ăn đã chứng minh họ là những mảnh ghép hoàn hảo của nhau ra sao. Cùng chung niềm đam mê và tôn thờ với văn chương, đoạn hội thoại tâm đầu ý hợp và sự cổ vũ âm thầm giữa cả hai khi ấy đã phần nào trở thành động lực quý giá cho mỗi người về sau. Để vào lúc chính thức đối diện với nhau một lần nữa, Se Joo cuối cùng đã thực hiện được lời hứa năm nào của Hwi Young rằng “anh sẽ không đến muộn và sẽ nhận ra em trước”, còn Jeon Seol sau nhiều bất hạnh cũng đã nhận được niềm hạnh phúc mà Soo Hyun bỏ lỡ.

Rốt cuộc thì người đáng thương nhất vẫn là Shin Yul khi anh lại không thể tái sinh như hai người bạn của mình. Chàng trai ấy dẫu kiếp trước hay kiếp này vẫn đều ấm áp và ân cần như thế. Người đã vì một lời hứa mơ hồ của Hwi Young mà tự phong ấn mình trong máy đánh chữ hơn 80 năm để đợi đến ngày hội ngộ, người đã luôn tha thiết được nói lời xin lỗi dẫu anh chẳng hề đáng trách… Vỗ về thay khi ít nhất cả ba đã đoàn tụ bên nhau trong một đất nước tự do như khát khao cháy bỏng ngày nào. Bao lời chưa nói đều đã được thổ lộ, những chuyện dang dở đều kết thúc trọn vẹn, họ giờ đây có thể vô tư tận hưởng cuộc sống mà không phải áy náy với Tổ quốc của mình nữa.

Vậy nên nếu bạn e ngại bộ phim có bối cảnh thời chiến thì hẳn là buồn thảm và thê lương lắm thì hãy yên tâm rằng vượt lên trên tất cả, điều sau cuối đọng lại trong bạn từ Sita chỉ là cảm giác được chữa lành đầy bao dung và sâu lắng mà thôi. Giọt nước mắt có lẽ sẽ rơi thật nhiều ở kiếp trước nhưng đổi lại khi chứng kiến những vết thương lòng năm xưa dần khép miệng, khi niềm hạnh phúc đầy an yên toả rạng trên gương mặt của Se Joo, Jeon Seol và Jin Oh thì con tim bạn cũng như được lấp đầy bởi muôn vàn tia nắng dịu dàng mà ấm áp biết mấy. Chúng ta chẳng phải đôi khi vẫn thầm oán trách thời thế này quá khắc nghiệt, quá tàn nhẫn với mình hay sao? Nhưng mà... lắng nghe câu chuyện của một thế hệ không mong cầu gì hơn sự tự do lại thấy bản thân được sinh ra trong thời bình phải chăng đã là đặc ân đáng trân quý biết chừng nào?

“Bất luận là thời đại nào, cuộc sống luôn tiềm ẩn những nỗi đau. Không có một thứ gì gọi là thế giới hoàn hảo đâu. Mỗi thời đại đều tồn tại những vấn đề của riêng nó, và luôn có những thứ khiến ta muốn chống lại. Chúng ta kháng cự, đấu tranh, chiến đấu và giành chiến thắng. Đó là cách chúng ta hình thành nên thế giới chúng ra đang sống. Các anh đã vất vả rồi. Nhờ có sự hy sinh tuổi trẻ của các anh, mà chúng tôi được sống trong một thế giới như bây giờ. Hãy chuyển lời cho tuổi trẻ thời đã qua đó nhé, rằng các anh đã vất vả rồi. Và cũng cảm ơn tất cả, vì đã tạo nên thế giới này cho chúng tôi.”

  • 2517
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
1711
Hoài Trinh
Hoài Trinh2 năm trước
Movie

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)