logo-maybe-vn
Mở app
Trần Ái Vi
Trần Ái Vi2 năm trước
Reading

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh: Tươi mát như bầu trời hửng nắng sau cơn mưa

Cần lắm, gần lắm sao vời vợi

Tuổi thanh xuân cũng như mây trời

Lối về quanh co chẳng níu bước chân tôi về

Có còn hôm qua ở đó?

Hết ngày âu lo rồi mong mãi hôm nay về

Thấy hoa vàng ở trên cỏ xanh

Thấy yên bình giấc mơ trong lành”

Bài hát cuối cùng được phát lên cũng chính là lúc tôi gấp lại cuốn sách với nhiều ngẫm ngợi về một tuổi thơ không trở lại. Mở cửa sổ đón cơn gió chiều mang chút mệt mỏi của thành phố sau một ngày bận rộn, tôi ngắm nhìn con phố nhỏ hiện ra nhuốm màu hoàng hôn với dòng người như đi trong vô định, bất chợt tôi nhận ra mình đã xa quê lâu đến như vậy.

Cứ mỗi lần nhớ má, nhớ nhà tôi lại lôi cuốn Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh ra đọc, hòng xoa dịu tâm hồn bằng những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ của nhân vật hay của chính bản thân mình.

Chắc hẳn những ai yêu mến văn học Việt cũng đã từng nghe qua cái tên Nguyễn Nhật Ánh, nhà văn của tuổi thơ. Ông nổi tiếng qua các tác phẩm dành cho thiếu nhi và tuổi mới lớn như Ngồi Khóc Trên Cây, Bảy Bước Tới Mùa Hè, Kính Vạn Hoa, Cô Gái Đến Từ Hôm Qua…

Thẳng thắn mà nói, tôi chẳng mấy mặn mà với văn học trong nước hay nói cách khác, tôi mê mẩn cái nét cổ điển của văn học phương Tây hơn. Nhưng trong một lần tình cờ, Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh đã xuất hiện và thay đổi quan niệm sai lầm này.

Tác phẩm chính thức ra mắt độc giả vào ngày 9 tháng 12 năm 2010 qua ấn phẩm của Nhà xuất bản Trẻ với phần tranh minh họa do Đỗ Hoàng Tường thực hiện. Sau thành công vang dội năm 2010, tác phẩm tiếp tục được tái bản nhiều lần với tổng số bản in lên đến hơn 300.000 bản.

Vào năm 2015, tác phẩm được chuyển thể thành bộ phim cùng tên do Victor Vũ làm đạo diễn và oanh tạc nhiều phòng vé với doanh thu cao ngất ngưởng.

“Cái cảm giác kéo một chú diều giấy chạy ngược gió để sung sướng nhìn nó bay lên, tay không ngừng nới lỏng sợi dây cước rất giống với cảm giác mình nâng đỡ cả bầu trời”.

Cốt truyện xoay quanh tuổi thơ êm đẹp của anh em Thiều – Tường ở một vùng quê Việt Nam nghèo khó. Bên cạnh câu chuyện về tình cảm gia đình, tình làng nghĩa xóm và những rung động ngây ngô đầu đời, Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh còn là một thử nghiệm mới của tác giả khi lần đầu tiên nhân vật chính của ông mang những méo mó trong nhân cách. Qua đó, người đọc thấy được sự giằng co quyết liệt giữa cái thiện và cái ác cũng như ranh giới mỏng manh giữa thiên thần và ác quỷ. Trong mỗi người, dù ít hay nhiều, đôi lúc ta cũng sẽ rơi vào trường hợp ấy, lựa chọn của nhân vật trong truyện cũng vì vậy mà nhận được sự đồng cảm từ người đọc.

Không câu nệ trong cách thức, vả lại còn giản dị, mộc mạc trong ngôn từ, tác phẩm đưa tôi du hành về một miền tuổi thơ tươi đẹp nơi cuộc sống bình yên đầy nghĩa tình đang tiếp diễn. Những hờn dỗi trẻ con, câu chuyện đời xung quanh những kiếp người rất đỗi bình thường mang lại cho tôi một cảm giác vô cùng chân thực, gần gũi tựa như cuốn tự truyện đời mình.

Mỗi chương truyện như tô đậm thêm màu sắc của từng nhân vật. Tường ấm áp, dịu dàng, bao dung và rất yêu anh trai. Cậu bé sống nội tâm và mê mẩn những câu chuyện cổ tích. Thiều hướng ngoại, có chút tinh quái, đôi lần cậu tỏ ra ấu trĩ và khá hẹp hòi, nhưng trong thâm tâm cậu là một người anh tốt và hào hiệp.

“Tình yêu của em tôi dành cho tôi thật mênh mông trong khi tôi hết lần này đến lần khác đối xử với nó chẳng ra gì.”

Cái Mận, tình yêu đầu đời của Thiều, hay chú Đàn, chị Vinh, thằng Sơn, con bé Nhi… tất cả những nhân vật trong truyện cũng hiện lên đầy chân thực qua ngòi bút của Nguyễn Nhật Ánh. Cũng nhờ những nỗ lực trong việc xây dựng hệ thống các nhân vật của tác giả mà dường như ở trang sách nào của câu chuyện, tôi cũng thấy đâu đó thấp thoáng bóng hình của chính bản thân.

Dù có nhiều đau thương, hối tiếc cùng ân hận day dứt nhưng tuổi thơ của hai anh em Thiều – Tường vẫn đọng lại nhiều niềm vui và khiến người đọc không khỏi ngưỡng mộ, trong đó có tôi.

“Trẻ con thì không biết cách nuôi nấng nỗi buồn dài lâu như người lớn”

Đọc Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, tôi như sống lại những kỷ niệm tuổi thơ đã trôi vào miền dĩ vãng. Những lần dỗi anh trai chỉ vì que kem cái kẹo, ham chơi bị đòn hay tắm mưa bị cảm lạnh nhưng giấu mẹ. Chỉ cần chút gia vị mang tên “tuổi thơ” cũng đủ làm những ngày dài mệt mỏi của tôi vơi đi. Nhưng tôi chẳng biết ở đâu bán loại thần dược ấy, chỉ biết gặm nhấm từng trang sách để thêm một lần được quay lại.

“Cỏ dưới chân nó xanh biêng biếc nhưng ánh mắt tôi vẫn bắt gặp những ánh hoa vàng li ti đang kín đáo nở trong nách lá và điều đó cho tôi cảm giác rằng mùa hè khắc nghiệt sắp sửa trôi qua.”

Đánh giá cá nhân: 8/10

  • 2187
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
656
Trần Ái Vi
Trần Ái Vi2 năm trước
Reading

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)