Đến phút cuối cùng, mình mới biết người mất lại là...Bố
Trong facebook mình có một gia đình vừa mất đi một người bố sau thời gian dài đấu tranh với bệnh tật, gia quyến chung quy cũng đã chuẩn bị tinh thần suốt vài tháng qua. Trớ trêu thay, mình ước gì, mình được vậy; mình ước bố mình cũng đã cho mình thời gian như vậy …
Ngày bố mình mất, do người báo tin không giữ được bình tĩnh, trong điện thoại tiếng được tiếng không nên mình chạy về nhà mà bụng cứ ngỡ là bà mất vì đợt ấy bà mình cũng đang cấp cứu trong viện; về tới đầu ngõ, mọi người chỉ trỏ bàn tán nhìn mình chằm chằm mình vẫn chỉ chột dạ chứ chưa nghĩ được gì, bước vào nhà với tinh thần chia tay bà, tự dưng nhìn thấy người nằm đó… là bố.
Như chiếc ti vi rè, như hoá hư vô, trong đầu mình chỉ có một màn hình trắng nhiễu loạn vô hình vô thanh vô tri vô giác. Những ngày sau trong đám tang, mình vẫn tưởng như đang mơ giấc mộng dài...
Bố đi đột ngột, ngày chia tay không ai đưa tiễn, phút cuối đời không ai bên cạnh, lần sau cùng mình gặp bố còn chẳng phải ngày trước đó, mình đã bỏ lỡ thời khắc cuối cùng, bỏ lỡ cả một đời báo đáp, mình lỡ cả những bỏ ngỏ chưa tỏ nỗi lòng đến nhau khi sinh thời, mình bỏ lỡ cơ hội nói yêu bố, bỏ lỡ cơ hội giới thiệu với bố bạn trai mình.
Bố đã không cho mình thời gian cho dù là thời gian để chuẩn bị cho lời chia tay.
Những lúc bôn ba ngoài xã hội bị ức hiếp bất công, mình chỉ muốn có bố để được bênh đỡ như ngày bé, đi đây đi đó chỉ ước cũng có thể đưa bố đến những nơi này nơi kia, gặp bố của bạn bè nói chuyện dăm ba câu cũng làm mình nhớ bố đến quặn thắt lòng, nhìn bạn bè gọi bố gọi ba mình cũng thèm được gọi tiếng bố, mỗi lần ai đó nhắc bố mình tới câu thứ 3 mình phải bỏ đi vì không kiềm được nước mắt, tới tận bây giờ sao mình vẫn đau lòng quá.
Mình đã tưởng tượng cả ngàn lần, sẽ mặc váy cưới trước mặt bố, bố sẽ nắm tay mình dắt vào lễ đường trong ngày trọng đại nhất đời mình. Có những thứ, cho dù cố gắng cách mấy, cũng sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Mình chưa bao giờ chuẩn bị cho việc mồ côi, cũng chưa bao giờ bố mẹ dạy mình phải làm gì khi họ không còn trên đời nữa.
Chỉ hy vọng những người còn bố còn mẹ, nhất định không được để bản thân hối hận, nhất định phải biết ơn những điều đang có.
Ngày chúng ta không còn bố mẹ, thành công tuyệt vời cách mấy, trong lòng luôn khuyết không thể lành.
Nguồn: Nguyễn Yến Nhi - Cháo Hành Miễn Phí
- 2
- 1Bình luận