logo-maybe-vn
Mở app
Soda Chanh
Soda Chanh2 năm trước
Reading

PIPPI TẤT DÀI VÀ ƯỚC MƠ KHÔNG BAO GIỜ LỚN

Nếu có một cuốn sách thiếu nhi nào mà mình đọc đi đọc lại nhiều đến mức không nhớ nổi đã đọc đến lần thứ bao nhiêu, cố gắng mang theo mỗi khi đi du lịch với gia đình và thậm chí là đọc trong cả lúc ăn, thì đó chính là Pippi Tất Dài.

Pippi Tất Dài kể về một cô bé chín tuổi rất đỗi kì lạ. Pippi có mái tóc đỏ như lửa, lúc nào cũng đi đôi giày quá khổ so với chân, mang hai chiếc tất cọc cạch kéo dài đến đầu gối, và mặt đầy những nốt tàn nhang. Cô bé sống một mình trong biệt thự Bát Nháo, với một con khỉ và một con ngựa. Nếu có ai đó đến thị trấn và gặp Pippi, họ sẽ nhận được một tràng giới thiệu như sau:

“Cháu tên là Pippilotta Viktualia Rullgardina Krusmynta, con gái Efraim Tất dài, ái nữ của thuyền trưởng Efraim Tất dài, người từng là nỗi kinh hoàng của các đại dương, còn bây giờ là vua của người da đen. Nhưng người ta chỉ gọi cháu là Pippi.”

Trong khi những đứa trẻ khác ở tuổi đó luôn có bố mẹ bên cạnh để chăm sóc và lo đến từng bữa ăn giấc ngủ, thì Pippi tự mình làm hết tất cả những việc đó. Tuy nhiên, Pippi có thể lo liệu mọi thứ. Thực tế, bạn sẽ khó mà tìm được ai nhiều năng lượng như cô bé. Pippi khoẻ đến nỗi có thể nhấc bổng một con ngựa mà chẳng gặp chút khó khăn, đám người xấu lảng vảng chung quanh mà gặp Pippi thì xác định là tới số. Pippi cũng giỏi leo trèo và nấu ăn, lẽ dĩ nhiên là vậy, vì Pippi từng có thời gian lênh đênh trên biển với bố (người mà cô bé quả quyết bấy giờ đang bận làm vua trên một hòn đảo và sẽ quay về đón cô khi có dịp). 

Bạn thân của Pippi và Thomas và Annika, hai anh em xinh xắn và ngoan ngoãn nhà bên. Hễ có dịp là Thomas và Annika lại chạy sang nhà Pippi chơi, chải lông cho con ngựa ngoài hàng hiên, chui vào thân cây cổ thụ trong vườn và thu hoạch nước chanh (vâng, cuốn sách này có nhiều điều kì diệu, một trong số đó là cái cây mọc ra nước chanh của Pippi). Đôi khi chúng đi dã ngoại, vào thị trấn mua sắm, đi hội chợ, dong buồm thám hiểm và vờ bị đắm thuyền. Nói chung, cả bọn chơi đủ trò trên trời dưới bể, những trò mà trẻ con thích chơi và những trò rất vui mà đôi khi ta chỉ có thể tưởng tượng trong đầu. 

Mình thích Pippi, bởi Pippi chính xác là hình mẫu mà mình muốn trở thành khi còn bé: có thể mua mọi thứ mình thích, khoẻ đến nỗi chẳng cần sợ bị ai bắt nạt, không phải đến trường vì Pippi chẳng ưa học toán và học viết lắm. Pippi có những triết lý sống nghe hơi quái quái nhưng lại cũng hợp lý đến không tưởng, ví dụ như khi đi ngủ, Pippi toàn để chân lên gối vì “Ở Guatemala, dân chúng đều ngủ thế này cả”. Pippi còn có vô số câu chuyện về vùng đất mà ta chưa bao giờ nghe tên, như ở vùng nọ có những người chỉ có độc một tay, hay ở vùng kia có người ít nói đến nỗi lưỡi của ông ta héo khô cả lại, rất chi bất hạnh… Dù có nhiều chuyện “mới nghe đã biết là điêu”, nhưng sự tự tin và quả quyết của Pippi khi kể cũng có lúc khiến mình băn khoăn: biết đâu trên đời có những nơi lạ lùng như vậy thật?

Mỗi khi đọc Pippi Tất Dài, mình luôn cảm thất rất an tâm, bởi mình biết chỉ cần có Pippi ở đó, thì sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra cả. Những chuyến dã ngoại sẽ luôn rộn rã tiếng cười, những cuộc chơi bao giờ cũng kết thúc trong sự thỏa mãn và vui sướng, các chuyến phiêu lưu trở thành những kỉ niệm đẹp mà không một ai - Thomas, Annika, Pippi, và độc giả là mình đây - có thể quên được.

Và vì cuộc sống của những đứa trẻ trong cuốn sách này thoải mái và thú vị như thế, nên tất nhiên chúng cũng có khi băn khoăn về quãng đường trưởng thành của mình và ước rằng mình sẽ mãi là trẻ nhỏ. Bởi chỉ khi là trẻ con, chúng mới có thể dành hàng giờ bên nhau mà không phải lo nghĩ những mối bận tâm của người lớn, như thuế má, việc làm, yêu đương và kết hôn chẳng hạn. Mình đã từng gặp nhiều đứa trẻ có ước mơ giống vậy, Peter Pan, những đứa trẻ ở vùng đất Neverland, hay chính mình, cũng đã có lúc muốn bản thân không bao giờ phải lớn lên. 

Nhưng cuối cùng, mình đã trưởng thành. Còn Pippi, Pippi vẫn mãi là cô bé chín tuổi tóc đỏ, đi giày quá khổ, khỏe như vâm và luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh. 

Song giờ đây, khi gặp lại người bạn nhỏ sau nhiều năm, bên cạnh những tình huống hài hước dở khóc dở cười, mình chợt cảm giác được một nỗi buồn mà ngày xưa chưa từng thấy. Mình băn khoăn không biết Pippi có thật sự vui vẻ với cuộc sống một mình không? Cô bé có cảm thấy cô đơn không? Khi Pippi tự hát ru cho chính mình, tự mình đón Giáng Sinh trong khi Thomas và Annika có gia đình bên cạnh ấy. Mà chính Thomas và Annika cũng sợ rằng Pippi sẽ cô đơn quá, vậy nên hai đứa trẻ mới chạy sang nhà Pippi vào đêm tuyết rơi hôm ấy, để rồi cùng nuốt những hạt đậu thần mà theo Pippi, sẽ giúp tất cả mãi mãi không bao giờ lớn lên.

Phép thuật có đến với ước mơ của họ không? Mình không biết, bởi câu chuyện của họ vẫn tiếp tục trong nhiều năm nữa, trong khi trang giấy ta đọc đã khép. Astrid Lindgren cũng không bao giờ đặt dấu chấm hết tròn trịa cho câu chuyện về cô bé Pippi Tất Dài.

Dù khi tác phẩm này ra mắt, nhân vật Pippi Tất Dài từng gây tranh cãi bởi cô bé đi ngược lại với hình mẫu các bé gái bình thường: không yểu điệu thục nữ, không dịu dàng nhu mì, nhưng Pippi vẫn dành được cảm tình của biết bao trẻ em trên khắp thế giới (trong đó có mình). Pippi hoang dã, phóng khoáng, có một trái tim nhân hậu và rất năng chăm sóc cho người khác. Không nặng về triết lý giáo dục, cũng chẳng cần những câu từ hoa mỹ, Pippi Tất Dài đi vào tuổi thơ của mình như một cơn gió thổi qua cánh rừng tuyệt đẹp, khiến mình cứ muốn giữ gìn nó mãi. 

Đánh giá: 5/5

  • 1
  • 1Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
1
Soda Chanh
Soda Chanh2 năm trước
Reading

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)