logo-maybe-vn
Mở app
Hoshizora Aoi
Hoshizora Aoi2 năm trước
Reading

Bản Sao Không Hoàn Hảo - Từng là cuốn sách yêu thích nhưng giờ đây chỉ để lại trong mình những tiếc nuối

Có những câu chuyện ngày bé ta đọc, ta thấy nó như kiệt tác nghệ thuật xứng đáng được cả thế giới tôn vinh. Nhưng lớn lên tìm đọc lại, ta lại thấy hụt hẫng khi cuốn sách ta cực tôn sùng hồi bé chỉ là một cuốn truyện bình thường, thậm chí vụng về và đầy sạn. Bản Sao Không Hoàn Hảo là cuốn sách cho mình lần đầu trải nghiệm cảm giác đó.

“Tôi chưa bao giờ ước mình là người đứng thứ nhất, nhưng tôi luôn ước mình là duy nhất. 

Ở ngay trong nhà tôi, trong phòng tôi, trên giường tôi luôn luôn tồn tại một “vật thể lạ” có chung với tôi một diện mạo nhưng vô cùng tinh quái. 

Tuy không khiến “trời rung đất lở” nhưng cũng làm tôi chao đảo vì không bao giờ hiểu được việc nó chỉ chào đời trước tôi hai phút và nó được làm chị. 

Chúng tôi trở thành bản sao của nhau, nhưng là bản sao không bao giờ hoàn hảo.”

Cuốn sách kể về những câu chuyện đời thường của hai chị em sinh đôi Xuân Lan và Lan Xuân, một cặp chị em "không đội trời chung", chỉ chờ cơ hội là chọc phá người còn lại. Dưới góc nhìn của cô em Lan Xuân, bà chị có vẻ ngoài giống hệt cô là một thứ "sinh vật lạ" vừa quái chiêu vừa rắc rối; một kẻ đáng ghét luôn bắt nạt cô mà cô không sao trả đũa nổi; một người luôn cành cựa với cô từ 0.5cm chiều cao đến 2 phút đầu đời. Nhưng đó cũng là đồng minh trong những trò nghịch ngợm, là người bạn thân chia sẻ mọi buồn vui, là người chị luôn bảo vệ em vô điều kiện. Dù hở ra là đánh nhau cãi nhau chí chóe, lúc nào cũng mong được xa nhau nhưng cả hai lại chẳng chịu rời nhau bao giờ, vì cả hai đều yêu thương đối phương một cách vô cùng đặc biệt. 

"Sao hồi xưa mình lại mê cuốn này nhỉ?"

Trong khi đọc lại cuốn sách, không ít lần mình tự hỏi. Mình hết sức thắc mắc tại sao một cuốn sách làm mình ngáp dài và muốn bỏ dở không biết bao nhiêu lần lại làm mình hồi nhỏ mê mẩn đến thế. 

Do giọng văn sao? Có thể nhỉ, mình của ngày xưa đã từng khen giọng văn của tác giả thật tự nhiên và hài hước, nhưng mình của bây giờ chỉ thấy giọng điệu ấy giống như đang "gồng" lên tỏ ra mình thú vị. Đôi chỗ cũng có thể coi là vui, nhưng đôi chỗ nhồi nhét quá lại thành ra lan man. Lắm đoạn đúng ra kết chương được rồi nhưng tác giả vẫn cố "tấu hài" thêm dù chẳng liên quan, khiến mạch truyện bị kéo dài một cách vô duyên. 

Hay do tình tiết? Chắc vậy, mình của hồi bé đã rất ngưỡng mộ thế giới rực rỡ của hai chị em nhân vật chính, thậm chí ước ao có cho mình một bà chị sinh đôi để cùng nhau bày trò quậy phá, hay mơ mộng về những câu chuyện tình yêu dễ thương. Thế mà giờ nhìn lại, mình chỉ thấy có những tình tiết quá lố như cố tạo sự vui nhộn. Kiểu, có đứa học sinh lớp 10 nào lại ngốc đến mức thấy mưa mà không trú, lại còn dạo xe đạp vài vòng trong mưa chỉ vì… thích, đến mức làm cô bạn đi cùng bị cảm lạnh? Hay có cô gái nào bạn mới chuyển đến lớp mà không biết, chỉ khi người ta cất lời bằng giọng miền Nam ngọt lịm mới bắt đầu để ý và ngay lập tức mê mẩn?

Vậy phải chăng là do thông điệp tác giả muốn truyền tải? Có lẽ không phải rồi. Ngày xưa đọc chỉ thấy hay hay thôi chứ nào có suy nghĩ sâu xa gì. Còn giờ lớn lại càng thấy thông điệp tác giả đưa vào khá trẻ con, chưa thực sự sâu sắc.

Sau khi cắn răng đọc hết cuốn truyện xem có vớt vát được tí yêu thương năm xưa nào không mà không được, mình thử lên mạng tìm thêm thông tin về cuốn sách xem sao. Và mình bắt gặp một bài viết của tác giả Hàn Băng Vũ, nói rằng Bản Sao Không Hoàn Hảo là tác phẩm đầu tay, được cô cố gắng hoàn thiện trong vòng một tháng. Mình trân trọng sự nỗ lực của tác giả, nhưng mình cũng băn khoăn. Phải chăng vì cố hoàn thiện trong một tháng như chạy deadline nên câu chuyện mới càng về sau càng đuối, các chương rời rạc không liên kết nổi, mạch truyện lộn xộn, tính cách nhân vật mâu thuẫn, kết truyện hụt hẫng có mà như không?

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, dù sao cuốn sách này cũng một thời trong top bán chạy của Tiki và làm tâm trí mình điên đảo, cũng đâu thể nào toàn nhược điểm được.

Đúng là đa phần tác giả cố "gồng" để tỏ vẻ hài hước, nhưng nếu nhìn thoáng ra, có những lúc sự hài hước đó thật sự mang lại hiệu quả. Có những phân cảnh khá thú vị và ấn tượng, như đoạn tin nhắn của hai chị em với một chàng trai ngẫu nhiên làm quen:

"- Nhìn anh như thế nào ạ? 

- Anh à? Cao 1m50, nặng 40kg, số đo ba vòng là 60-60-60, mắt lồi, tóc xoăn, răng vâu, mặt nhiều mụn, da đen, trán dô, mũi to, lưng gù.

- Ôi may quá. Thế là em có đồng minh rồi. Nhìn em giống hệt anh đấy. Có lẽ anh em mình cùng một bố mẹ sinh ra không nhỉ? 

- Anh dọa như vậy mà không sợ à? 

- Thế sao anh không sợ em? 

- Thôi, anh thua rồi."

hay như khi hai chị em Lan - Xuân cà khịa nhau:

"- Này nhóc, ngồi vẽ mấy cái linh tinh này mãi không chán à? Người đẹp ngồi làm mẫu cho bao nhiêu năm thì không vẽ? - Nó cười, gục đầu trên vai tôi đùa. 

- Đẹp thì cũng có đẹp đấy. Là bản sao của một kiệt tác tạo hóa mà lại. - Tôi đùa lại với nó, để cho nó nhéo vào hông tôi đau điếng. 

- Đừng quên ai chào đời trước nhé. Có cần hỏi lại mẹ không? Mẹ ơi! - Nó hét toáng lên vì nó biết mỗi lần nó động đến chuyện này là tôi lại thua.

- Vâng, thưa bà chị vô cùng cao quý và đẹp tuyệt trần. Chị có biết tại sao chị lại được sinh ra trước không ạ? 

- Sao nào? - Nó hất hàm nhìn tôi hỏi. 

- Là vì bản nháp lúc nào cũng phải ra đời trước để có một bản hoàn hảo hơn. - Tôi cười đắc thắng. 

- Thế bản hoàn hảo có biết tại sao lại được ra sau không? Là vì cái đuôi lúc nào cũng phải theo sau cái đầu. Cái đầu thông minh để suy nghĩ, còn cái đuôi thì ở gần cái gì í nhỉ? Tự suy nghĩ mà biết nhé. - Nó cười khoái trá, giọng còn đắc thắng hơn cả tôi."

Đối với mình thì những lúc này, tác giả đã phát huy được sự hài hước của bản thân một cách vừa vặn. 

Mình cũng khá thích cách tác giả xây dựng mối quan hệ chị - em theo kiểu vừa đối đầu vừa yêu thương như thế này, và thích cả sự tương phản giữa hai người. Cô chị tinh quái, cô em dù tức cũng luôn nhún nhường. Cô chị năng động như con trai, cô em rụt rè chuẩn nữ tính. Ngay cả cách hai người quan tâm, yêu thương đối phương cũng thật đặc biệt. Xuân Lan luôn mạnh mẽ, sẵn sàng ra mặt bảo vệ em gái thì Lan Xuân lại mang chút nội tâm, luôn lặng lẽ để ý đến cảm xúc của chị rồi nhẹ nhàng an ủi, thậm chí nhận lỗi về mình chỉ để chị vui. Hai chị em xuất hiện ở đầu truyện như một cặp sinh đôi không đội trời chung, nhưng phải đọc tiếp mới thấy họ thương nhau nhiều như thế nào. 

"- Ê, bị bồ đá hả nhóc? Sao mặt như cái bánh đa chiều ỉu xìu thế? - Nó ra giọng người lớn với tôi. 

- Tên Hắc Ly có bồ. Bỏ người ta một mình. Òa! Òa! Òa! - Tôi gào lên nhưng mắt ráo hoảnh. 

- Không có Hắc Ly thì sao? Trời sập à? - Giọng nó thản nhiên đến phát ghét. 

- Không có Hắc Ly thì buồn chứ sao. Không có người đi học cùng, không có người đi ăn vặt cùng, không có người học nhóm cùng, không có người hộ tống… - Tôi kể lể, giọng chán nản. 

- Thế Xuân Lan vô cùng thông minh, xinh đẹp này là bù nhìn à? 

Tôi trơ mắt ra nhìn nó, bỗng giật mình. Ừ nhỉ, nó là người cùng học, cùng chơi với tôi đấy thôi. Nó là người cùng tôi buôn dưa lê đủ thứ chuyện trên đời đấy thôi. Nó là người cùng ăn vặt, cùng đi chơi với tôi đấy thôi. Thế mà tôi quên béng đi mất. Nó không chỉ là chị tôi, nó còn là bạn thân của tôi đấy chứ, nhỏ bạn thân đáng ghét. 

"Hắc Ly à, ông hãy cứ hạnh phúc nhé, tôi cũng có một niềm hạnh phúc khác ngay bên cạnh tôi rồi. Dù đó là niềm hạnh phúc vô cùng đáng ghét."

Mà suy đi nghĩ lại thì có khi cuốn sách này không còn hợp gu mình nữa là vì sự tàn nhẫn của thời gian. Tác phẩm đã ra đời hơn 11 năm trước, vậy nên giữa mình và cuốn sách là khoảng cách của cả một hệ tư tưởng rồi. Những điều mà tuổi teen thời ấy cho là bình thường, là mốt, đối với giới trẻ thời nay lại là cổ lỗ sĩ mất rồi. Xã hội phát triển, chuẩn mực thay đổi, có lẽ chẳng phải do câu chuyện không hay mà chỉ là do mình đã lớn, nó chẳng còn hợp với suy nghĩ của mình nữa thôi. Nghĩ đến đây tự nhiên mình thấy hơi tiếc nuối, vì điều mình từng rất thích ngày còn ngây thơ lại chẳng thể cho mình cảm xúc ấy khi trưởng thành. Trách thời gian vô tình hay trách quá trình trưởng thành khắc nghiệt đây?

Đây cũng là cuốn sách đầu tay của tác giả, sai sót và vụng về là khó tránh khỏi. Hàng năm tác giả Hàn Băng Vũ vẫn chăm chỉ ra sách mới, mà theo thời gian, chắc chắc chị đã tiến bộ hơn ít nhiều, vậy nên mình đâu thể vì một cuốn sách mà từ bỏ một tác giả. Có lẽ mình sẽ tìm mua thêm sách của chị, biết đâu lại có câu chuyện nào chạm tới trái tim mình thì sao? 

Dù sao đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của mình thôi. Có thể khi các bạn đọc, các bạn lại thấy hợp với văn phong của tác giả thì sao? Và các anh chị tầm 9x khi đọc cuốn sách này biết đâu lại thấy tuổi thơ mình ùa về, lại thấy thân thuộc với những đặc trưng của thế hệ đó không biết chừng? Vậy nên đừng ngại cho cuốn sách này một cơ hội chinh phục bạn nhé, vì dù có hợp hay không hợp thì cuốn sách này cũng vẫn là một trải nghiệm đầy thú vị. 

Chấm điểm: 4/10

+1 điểm kỉ niệm tuổi thơ thành 5/10.

  • 2682
  • 0Bình luận
Bình luận
BÀI TƯƠNG TỰ
673
Hoshizora Aoi
Hoshizora Aoi2 năm trước
Reading

Đăng nhập một phát, tha hồ bình luận (^3^)